"Chơi" một hồi lâu, Mạch Luân mới nhàm chán buông nhành roi trên tay xuống. Lúc này mông của Phù Lạc đã sưng cao hơn ban đầu khá nhiều, ở đỉnh mông còn mơ hồ bị trầy da đến bật máu, nhưng cũng chỉ là một ít.
Mạch Luân để Phù Lạc nằm vắt ngang chân mình, mông đặt trên đùi y, sau đó dùng tay xoa mấy vết bầm tím bắt mắt, xử lý mấy vết thương nhỏ và giúp hắn bôi thuốc.
Cả quá trình không mở miệng nói chuyện một câu nào.
Phù Lạc vẫn còn khóc nấc, mông nóng hầm hập, tay Mạch Luân ngày thương vốn ấm áp nhưng lúc này hắn lại thấy hơi lạnh.
Bị đánh đau, nhưng thoa thuốc còn muốn đau hơn.
Nhưng Mạch Luân quá dịu dàng, cả người Phù Lạc sà vào cám dỗ đó, có đau cũng không tránh né. Mông mềm chỉ đôi lúc run lên vì tê xót.
Sau khi thoa xong, Mạch Luân cúi xuống hôn lên tấm lưng trần bị bao phủ một tầng mồ hôi mỏng.
Phù Lạc cong người lại, áp sát mặt vào eo y dụi dụi, rồi thấp giọng gọi hai tiếng "chủ nhân" vừa mềm, vừa ngọt.
Mạch Luân một tay xoa đầu Phù Lạc, một tay chạm đến lỗ nhỏ bị mình đánh tàn nhẫn, thấp giọng hỏi:
"Còn đau không? Ta muốn vào"
Phù Lạc cảm nhận được cây gậy thô to kia đã cứng rắn đội lên bụng hắn một lúc lâu, biết là Mạch Luân cũng nhẫn nhịn không ít, hắn không muốn để Mạch Luân khó chịu, có đau hơn cũng không hề hấn gì.
Nhưng lời đồng ý vẫn còn trong cổ họng, chưa kịp thốt ra, Phù Lạc đã nghe Mạch Luân vui vẻ nói:
"Có đau cũng phải chịu, chịu không được cũng phải chịu"
Nói rồi, y trở mình, nửa quỳ nửa ngồi trên người Phù Lạc, một tay kéo thắt lưng, một ra vỗ nhẹ lên đầu hắn ra lệnh:
"Cong mông, tách chân ra"
Sau khi đoán đúng một vài lần đầu, thì gần như Phù Lạc cũng gần như không đoán sai nữa, cảm giác các loại roi trên da thịt thật sự khác nhau, vì thế lỗ nhỏ cũng không chịu trừng phạt trên thương tích.
Dù thế, nó vẫn bị đánh đỏ rực, chạm vào có chút đau, cảm giác đương nhiên khác ngày thường.
Mạch Luân không xem trọng lắm, chỉ là nơi đó bị sưng nên có chặt hơn mọi hôm, hơi khó nhét vào. Y loay hoay một lúc mới đưa được được qυყ đầυ vào trong, trong tít tắc cả hai đều thở vào nhẹ nhõm.
"Ưʍ...a..."
Phù Lạc cảm tưởng giống như những lần đầu bọn họ hành phòng, cũng yên lặng mà chật vật như thế.
Mạch Luân nắm lấy eo Phù Lạc mạnh bạo tiến công, vẫn như bao lần mà xâm lược, không quan tâm có chạm đến điểm nhạy cảm của đối phương hay chưa, y cứ đâm rút theo bản năng, mặc cho Phù Lạc bị làm đến ý thức mơ hồ, lỗ nhỏ co rút cố gắng thích nghi với thứ đang xâm phạm.
Y dạy hắn học quen với d*ơng v*t của y, chỉ cần y chạm vào, dù chơi theo cách nào cũng sẽ ngoan ngoãn tiếp thu.
D*ơng v*t cứng rắn nghiền ép vách thịt nhạy cảm, đỉnh đến thật sâu.
Dường như y vô tình chạm vào nơi nào đó làm cho Phù Lạc giật nảy người.
Phù Lạc thút thít không, không phải vì đau mà là vì quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thiếu chút nữa hắn đã không kiềm được mà hắn ra, may là nơi đó đã chịu không ít roi, vừa cương hơn một ít đã bị dây trói ma sát đến đau mà mềm đi.
Mạch Luân như phát hiện ra một lục địa mới, y lấy sức đỉnh đỉnh nơi đó thêm mấy lần, quả nhiên lỗ nhỏ kia tự động xoắn lại khiến y thích thú không thôi.
"Ưʍ...Chủ nhân.... sướиɠ... sướиɠ quá... ưʍ... không nhịn được... a..."
Mạch Luân cười cười, lật người Phù Lạc lại khẩy khẩy gậy thịt nhỏ một chút. Sau đó để nó vào l*иg bàn tay lớn của mình, xoa xoa qυყ đầυ, cảm nhận nó dần lớn hơn, rồi chảy nước.
"Nhịn xuống, không được bắn, nếu không ta sẽ đánh phế nó"
Phù Lạc thở gấp, l*иg ngực lên xuống liên tục, hai tay y nắm chặt tấm chăn bên dưới, cả người đều căng cứng.
Mạch Luân vẫn không ngừng đẩy hông giã vào lỗ nhỏ ấm nóng, nhìn lỗ nhỏ đo ao căng tròn không còn một nếp gấp cố gắng ngậm lấy d*ơng v*t của mình, kí©ɧ ŧɧí©ɧ về mặt tâm lý còn khiến hắn hưng phấn hơn trên cơ thể.
Một tay y xoa xoa nắn d*ơng v*t của Phù Lạc, đôi lúc cùng mò mẫm cưng nựng tinh hoàn căng tròn kia một hồi, một tay thì xoa n*m v* đáng yêu, nơi mà cả buổi không được miệng lưỡi yêu thương.
Được một lúc, y lại dùng dây nối khuyên v* với hay khớp gối của Phù Lạc, buộc hắn lúc nào cũng phải tách chân ra, nếu không v* nhỏ sẽ bị kéo đau.
Phù Lạc cũng không rõ mình đã mở chân nằm đó đến bao giờ, hắn chỉ nhớ là mình cuối cùng vẫn không nhịn được mà bắn ra trong tay Mạch Luân, không chỉ bắn một lần, Mạch Luân như muốn vắt kiệt hắn, y cứ ép hắn bắn ra, rồi lại xoa cho nơi đó cương cứng.
Miệng nói là cho Phù Lạc cơ hội chuộc tội, nhưng thực chất là dù cho Phù Lạc đầu hàng vì d*ơng v*t bắn quá nhiều nên vừa xót vừa đau, mới chạm đến đã làm hắn sợ đến phát khóc, hai chân run rẩy không ngừng thì Mạch Luân vẫn tàn nhẫn ép Phù Lạc bắn đến khi hắn chỉ bắn ra t*nh d*ch trong suốt mới dừng lại.
Ánh mắt Phù Lạc thất thần, không có tiêu cực, cứ thế bị đè trên giường làm đến mơ hồ, tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào ban đầu lúc này đã hóa thành những âm thanh yếu ớt trong cổ họng, tựa như đòi hỏi, lại tựa như cầu xin, làm cho Mạch Luân cảm thấy cả người nóng lên, y chỉ muốn làm Phù Lạc đến ngất xỉu.
Phù Lạc đang chìm trong kɧoáı ©ảʍ cùng đau đớn giao hòa, tâm trí lẫn cơ thể đều mơ mơ hồ hồ. Bỗng nhiên, môi hắn được một đôi môi khác chạm vào, không lập tức mạnh mẽ công lược như mọi khi mà chỉ là những nụ hôn vừa nhẹ vừa nhanh, những cái hôn thoáng như một sợi lông vũ lần lượt chạm vào mọi nơi trên khuôn mặt hắn, kéo Phù Lạc vào tiến vào mộng mị không thể quay đầu.
Giam cầm một người bằng sự yêu thương chính là sự giam cầm khó trốn thoát nhất.
Nhưng giam cầm được thể xác và trái tim của một người thì thật sự đã có được người đó? Hay chỉ là một kẻ điên đang chẳng biết cách yêu thương.
Ngày hôm sau, Tư Nhàn đến phủ cầu kiến Mạch Luân nhưng không gặp được.
Không phải Mạch Luân trốn tránh mà là y thật sự không có ở phủ, kế hoạch nghỉ phép của y chưa có mở đầu đã đến hồi kết thúc. Triều đình cử người đến điều tra chuyện tham ô của tri phủ, dù không liên quan đến Mạch Luân, nhưng ý đồ bên trong hai bên đều rõ.
Mạch Luân từ sớm đã lên ngựa trở về phủ bên kia. Khi y đi, Phù Lạc vẫn chưa thức nổi, Mạch Luân cởi dây trói trên người hắn, hắn còn không thèm động đậy.
Lúc mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, Chứ Hòa không chờ nỗi nữa nên nhờ Cung Vũ vào gọi hắn thì Phù Lạc mới mơ màng tỉnh.
Chăn bông được Mạch Luân đắp cẩn thận trước khi rời khỏi đã bị hắn đá văng từ lâu, trên người đầy dấu vết xanh xanh đỏ đỏ, đủ biết đêm hôm trước kịch liệt đến nhường nào.
Cung Vũ cách Phù Lạc hai tấm bình phong, một tấm màn phải gọi lớn mấy lần mới nghe thấy tiếng Phù Lạc khàn khàn đáp trả.
Vì thế, Phù Lạc cũng không ra tiếp Tư Nhàn.
"Nàng cứ thế đi về sao?"
Hắn vừa ăn cơm vừa hỏi.
Cung Vũ ngồi cạnh cửa sổ, tự rót cho mình một tách trà, vừa nhấp một ngụm vừa gật đầu:
"Đúng thế, Đại Tượng cho người ép buộc nàng về"
Phù Lạc chậc lưỡi một cái:
"Ngày thành thân của họ đã đến rất gần rồi, còn xảy ra những chuyện thế này"
Ngày sinh thần của Mạch Luân cũng đuổi đến mông mất rồi.
Cung Vũ chậm chạm "ừm" một tiếng dài, sau đó mới thần bí nói:
"Không phải ta nhiều chuyện đâu, nhưng mà lần trước ngươi đoán cũng đúng đấy. Huynh đệ ta đúng là không phải dễ bị sắc dụ, hắn chưa đón nương tử qua cửa đã chọn được tiểu thϊếp rồi. Tư Nhàn mang thai, bụng cũng sắp không giấu nổi nữa, nàng không đồng ý cũng không có cách nào, nhưng mà nàng vẫn còn tướng quân làm chỗ dựa mà, nên là vẫn day dưa chưa quyết được. Đại Tượng nói không gả thì hắn chỉ lấy con cũng được. Tồi nhỉ?"