Dục An

Chương 43

Người tính không bằng Mạch Luân tính, vì vết xỏ khuyên trên ngực, Phù Lạc đã bị Mạch Luân cấm túc ở phủ.

Lúc này cả người Phù Lạc chỉ khoác một tấm lụa mỏng treo hững hờ trên vai, phía trước hoàn toàn không có gì che chắn, hai n*m v* sưng đỏ dựng cao ngạo nghễ tự do trong không khí.

Phù Lạc ngồi tựa lưng vào chiếc ghế dài trong phòng sau tấm bình phong, trước mặt là cửa sổ đang rộng mở. Hắn cầm một quyển sách chăm chú đọc, trên bàn là một tờ bản đồ còn có vài nét mực chưa kịp khô.

Một lúc sau, Phù Lạc thở dài rồi buông sách xuống, sau đó hắn nằm ườn trên ghế, một tay gối đầu, một tay lấy thuốc trong bình ngọc ở cạnh bàn thoa thoa lên hai bên v*.

Chỉ có một mình, Phù Lạc cũng không ngượng ngùng, hoặc là do Mạch Luân dạy quá tốt đi.

Phù Lạc đang mân mê nghĩ đến một món quà khác cho sinh thần của Mạch Luân thì bỗng nghe một hồi chuông leng keng.

Trong viện không có hạ nhân, khi Phù Lạc muốn gọi người thì dùng một sợi dây kéo tiếng chuông như thế, ngược lại khi ai đó sắp vào viện cũng sẽ dùng tiếng chuông báo đến cho Phù Lạc.

Thường thì có chuyện cần thiết bọn họ mới tìm đến.

Từ cửa viện vào đây mất tầm nửa nén nhang, Phù Lạc chậm rãi ngồi dậy đóng cửa sổ, buông thêm màn che trước tấm bình phong.

Vết thương đã lành nhiều, Phù Lạc cảm thấy mình có thể mặc y phục, tuy nhiên, y phục của hắn đã bị Mạch Luân khóa lại trong tủ cùng với mệnh lệnh vô cùng nghiêm khắc.

Phù Lạc hèn nhát không nghĩ đến mình sẽ phản kháng cường quyền.

Chẳng bao lâu, Phù Lạc đang nghe thấy âm thanh của Chử Hòa.

Phù Lạc lúc này lại ngượng, dù biết là Chử Hòa sẽ không nhìn thấy n*m v* xỏ khuyên của mình nhưng hắn vẫn không ngồi lên, hắn cứ thế nằm dài trên ghế, mượn bàn cao che thêm cơ thể d*m đ*ng, xinh đẹp.

Giọng nói bình thản như thường:

"Có việc gì?"

Chử Hòa không bước vào phòng mà khom người trước cửa bẩm báo:

"Bẩm công tử, có thư từ kinh thành gửi đến"

Từ khinh thành đến nơi này tốn không ít thời gian, vì thế nếu không phải quân lệnh cấp bách, mỗi tháng chỉ có thư gửi đến đúng một ngày.

Đó thường là thư thăm hỏi thăm sức khỏe, chúc an bình thịnh vượng từ bạn hữu, huynh đệ, trưởng bối gần xa của Mạch Luân gửi đến, chủ yếu là giữ liên hệ, đôi lúc còn có không ít phong thư nhờ vả chuyện nhỏ chuyện to.

Dù có quan trọng hay không thì nó cũng là thư từ của chủ nhân, hạ nhân trong phủ cũng không biết được, vì thế Chử Hòa mới lập tức đem đến.

"Bước vào, để lên bàn trà đi."

Khi Chử Hòa đã đi được một lúc lâu, Phù Lạc mới lười biếng trở người đứng dậy bước ra khỏi bình phong.

Không ngoài dự đoán, đều là những phong thư từ những người quen thuộc gửi đến Mạch Luân.

Trong lúc Phù Lạc định ôm thư vào trong thì một bức thư nhỏ lại vô tình rơi xuống đất.

Phù Lạc nhặt nó lên liền thấy bên trên đề mấy chữ "Yến thành xa xôi gửi Tử Niên"

Tử Niên là tên tự của hắn lúc nhỏ, từ lâu đã không còn ai gọi nữa.

Phù Lạc cau mày, xé niêm phong thư, kéo tờ giấy bên trong ra.

" Gửi Tử Niên,

Thư thay lời mong mỏi,

Năm tháng thoáng quá, mới đó đã thêm hai mùa trái ngọt.

Người có nhớ cây đào nhỏ năm ấy trước sân vườn,

......

Ta nuối tiếc. Liệu người có thể cho chúng ta thêm một cơ hội?

......

Người gửi: Người vẫn chờ Tử Niên"

Một góc của lá thư đã bị hắn nhào nát.

Phù Lạc cười nhạt một tiếng, vò lá thư kia vứt vào ngăn bàn.

Trong lòng không hề xao động, những ký ức tốt đẹp ngày đó đã phai mờ trong những nụ hôn và cái ôm ấm của Mạch Luân, những tủi thân, uất hận ngày đó cũng đã được xoa dịu bằng roi vọt và những đêm triền miên cùng y. Thứ còn lại lúc này có chăng là chút khó chịu vì đến cùng cũng không nhận được lời xin lỗi.

Nhưng không sao cả, đến cùng, hắn cũng không phải là người nuối tiếc.

Cái nóng dạo gần đây đã dịu dần, khí trời nhiều thêm ít gió đông mát mẻ. Và thứ gì đến cũng đến, trận mưa lớn đầu tiên của mùa hạ đã đổ xuống mặt đất khô cằn.

Không có Cao Vạn chặn ở đầu nguồn, nước rất nhanh đã theo kênh rạch tràn xuống nơi đây.

Nước chủ yếu chảy ở dòng chính, người dân đang tìm cách dẫn nước gấp rút đưa nước vào bên trong nương rẫy. Nếu may mắn, họ vẫn kịp cứu một vụ mùa.

Mạch Luân chuyển sang tổ chức quân đội theo phương án nông quân kết hợp. Y luân phiên binh lính trong doanh trại trở về bản làng, trước là để bọn họ ra sức hỗ trợ canh tác, sau là để bọn họ phổ biến dụng cụ vận chuyển nước cho người dân.

Sau khi được Lâm Chước cải tiến, dụng cụ vận chuyển nước của Phù Lạc đã có thể đạt công suất cao hơn. Hoàn toàn có thể giúp nông dân giải quyết được vấn đề nan giải trước mắt.

Ngoài dự đoán của Phù Lạc chính là câu chuyện thiết kế của hắn và Tư Nhàn vẫn chưa được giải quyết.

Thật ra, quyền sáng tạo đầu tiên một thứ gì đó chưa từng được quan tâm, không có luật xét xử và cũng không có người kiện tụng, có chăng cũng chỉ trách bản thân không giữ được thứ đó.

Mạch Luân không ban thưởng cũng không công bố tên người chế tạo, Tư Nhàn không thể làm loạn chuyện gì. Cống hiến cho quân đội vốn là trách nhiệm của mỗi binh lính, kể cả quân y, nàng không có quyền đòi hỏi.

Mạch Luân lấy tên cho công cụ vận chuyển nước là Đích Lạc, theo ngôn ngữ của phương bắc có thể hiểu là "của Lạc", gián tiếp thừa nhận Phù Lạc chính là người tạo ra nó.

Y biết Phù Lạc cũng không muốn công khai rằng mình là người thiết kế công cụ này, vì Phù Lạc hiểu mình không cần là một kẻ tài hoa nổi bậc, mờ nhạt mới là chân lý, an ổn làm quân kỹ của Mạch Luân cả đời mới là tốt nhất.

Không cần gánh đua, cũng không cần tránh đấu.

Nhưng y sẽ không để hắn thiệt thòi. Chỉ là hiện giờ còn chưa phải lúc, y cần nhiều hơn một chức tướng quân để độc chiếm người tài hoa như thế.

Mạch Luân buông thẻ tre trên tay xuống, y không thể tập trung xử lý công vụ, mỗi lần vô tình nhớ đến Phù Lạc, y sẽ phải nhớ hắn ít nhất một khắc mới thôi.

Cũng đã đến lúc phải nghỉ ngơi, Mạch Luân quyết định sẽ trở về phủ.

Đợt tập quân của chiều nay cũng không quá căng thẳng, vì hôm nay là một trong những ngày thăm binh, quân lính của y đã bắt đầu kết thúc những trận cuối cùng.

Khi Mạch Luân đi ngang qua cổng Nam, y thấy không ít người đã bắt đầu chờ phụ thân, chờ phu quân, chờ nhi tử của họ.

Mạch Luân quay đầu nhìn những con người vào sinh ra tử với mình, những con người bán mạng trên chiến trường để đổi lấy sự sống, tất cả đều đang háo hức, mong chờ. Y chợt bước nhanh hơn, trong lòng có một hồi cảm xúc xao động.

Không biết còn lại bao lần, cũng không biết lần nào sẽ là lần cuối. Bước nhanh một chút, y sẽ được bên cạnh hắn lâu hơn.

"Mạch ca ca"

Mạch Luân nghe tiếng gọi nhưng không dừng bước, y không biết đây là gọi y.

Tư Nhàn mím chặt môi, lần nữa lớn tiếng hô:

"Tướng quân"

Mạch Luân chau mày, hắn bước thêm vài bước nhưng cuối cùng vẫn dừng lại.

"Có chuyện gì?"

Tư Nhàn tiếng lên, dường như nhận Mạch Luân không vui nên lời nàng định nói cuối cùng cũng không nói ra. Nàng chậm mất vài nhịp sau đó mới cúi đầu nhỏ giọng:

"Thân phụ muốn đền phủ tướng quân cầu kiến, không biết ngài có tiện không?... Sắp đến giỗ....Phụ thân ta chỉ muốn nói đôi lời...."

Mạch Luân ngắt lời nàng:

"Nói với Tư thúc rằng ta sẽ tranh thủ đến Tư phủ, ngài không cần qua."

Dứt lời Mạnh Luân liền rời đi.

Tư Nhàn nhìn theo bóng lưng Mạch Luân, ánh mắt có chút không cam lòng.