Thiết Tư nằm ở một góc của hướng tây quân doanh, là một khu vực chứa một số vật phẩm đang được nghiên cứu chế tạo để phục vụ trong chiến đấu.
Đây không phải là khu chế tạo nên rất yên tĩnh, bên trong chủ yếu dùng để trưng bày binh khí, ngoài ra còn có bàn sách và bút giấy dành cho việc vẽ.
Trên lầu hai có một căn phòng lớn của riêng Mạch Luân, so với căn liều ở khu Tập Trận thì lớn hơn rất nhiều, dù sao đi nữa thì mỗi khi ở khu Tập Trận y cũng không thường nghỉ ngơi.
Phù Lạc đứng trước cửa phòng, chưa kịp gõ cửa thì đã nghe thấy giọng của Mạch Luân truyền đến:
"Vào đi"
Phù Lạc đẩy cửa vào đã thấy Mạch Luân đang chăm chú vào một tấm da viết đầy văn tự của một dị tộc nào đó, ngón tay hắn nhịp nhịp theo nhịp trên bàn, có lẽ là đang có điều phiền chán.
Phù Lạc đi đến, chưa kịp rót cho Mạch Luân một tách trà thì đã nghe y ra lệnh:
"Cởi y phục"
Phù Lạc dừng chân, đứng yên một khoảng, sau cùng vẫn chậm rãi tháo thắt lưng.
Mạch Luân vứt tấm da xuống bàn, nhìn Phù Lạc chậc lưỡi một tiếng, thiếu kiên nhẫn nói:
"Đi khóa cửa"
Phù Lạc không đoán được tâm trạng của vị tướng quân này hôm nay thế nào nên sau khi đóng cửa, cởi hết y phục ra thì ngoan ngoan quỳ xuống bò đến bên chân Mạch Luân.
Nền gỗ không nóng cũng không lạnh, chỉ là đã quen quỳ trên thảm mềm mại, Phù Lạc kiêu ngạo cảm thấy có chút không quen.
Mạch Luân cũng không ngăn cản, y ngồi yên chờ Phù Lạc bò đến chỗ mình, sau khi thấy hắn đến thì mới xoa xoa đầu Phù Lạc, rồi nhẹ nhàng bế Phù Lạc đặt trên đùi.
Cả người Phù Lạc cứ thế lọt trong l*иg ngực rộng lớn kia.
Trước mũi là mùi cơ thể quen thuộc của Mạch Luân, hai má Phù Lạc thoáng ứng hồng:
"Chủ nhân"
Mạch Luân dùng một ngón tay chọt chọt lên gò má mịn màn, sau đó xoay đầu hắn vào người y, nhẹ nhàng hôn xuống đôi môi căng mọng.
"Bé ngoan, im lặng nào, từ bây giờ ngươi bị tước quyền được nói"
Phù Lạc chưa kịp phản ứng, Mạch Luân đã hôn hắn thật sâu, môi lưỡi quấn quýt, dường như y vô cùng kích động.
Thân nhiệt Mạch Luân cao, môi y cũng ấm áp, mũi y còn chạm vào mũi hắn, lưỡi y bá đạo liều lĩnh, ngang ngược đùa giỡn bên trong khoang miệng Phù Lạc.
Mỗi chỗ mà bọn họ đang kề da kề thịt, cảm giác đều như được phóng đại lên gấp nhiều lần.
Môi Phù Lạc bị cắn đến có chút tê, hơi thở dồn dập, phần nhiều là do thiếu khí, hắn nhắm chặt mặt, nhất quyết không chống đẩy l*иg ngực Mạch Luân, trong đầu bỗng nhiên lóe lên ý tưởng để Mạch Luân hôn mình đến chết.
Mạch Luân đương nhiên là không hôn chết nô ɭệ nhỏ, môi y dần dần dời xuống sườn mặt, cổ, xương quai xanh, vai, mỗi nơi đi qua đều lưu luyến căn mυ'ŧ, để lại không ít dấu vết ái muội.
Hơi thở nóng rực lướt qua làn da Phù Lạc, d*ơng v*t của hắn dù vẫn bị một sợi dây đỏ buộc chặt nhưng sau sự kí©ɧ ŧìиɧ dịu dàng của Mạch Luân, nó vẫn có phản ứng, cách một tầng vải khẽ cọ lên eo y.
Tay mạch Luân bắt đầu không yên phận, rất nhanh y nắm lấy một bên đầu v* của hắn xoa nắn. Kí©ɧ ŧɧí©ɧ bất ngờ làm Phù Lạc khẽ rêи ɾỉ, may mắn lại hắn kịp lấy lại tỉnh táo, há miệng cắn chặt vạt áo Mạch Luân, nếu không lại phải chịu đòn oan.
Mạch Luân ngẩng đầu, hôn nhẹ xuống vành tai Phù Lạc, khẽ day cắn.
Mắt Phù Lạc đượm ánh nước, trong trẻo như ngọc, cánh môi căng mọng vẫn còn đọng một vệt máu mơ hồ, tóc mai rơi xuống sườn mặt, chiếc mũi cao ửng đỏ, ấy vậy nhưng không hề mang vẻ buồn thương, chỉ có một nét phong tình vô hạn.
Phù Lạc đưa lưỡi liếʍ máu trên môi mình.
Mạch Luân cảm thấy cả người đều nóng lên.
Y muốn cưỡиɠ ɧϊếp hắn.
Cưỡиɠ ɧϊếp chết hắn.
Nhưng không cần gấp gáp đến thế, Phù Lạc của y...
"Lạc, hôm nay chúng ta sẽ cùng xỏ khuyên cho nơi này"
Mạch Luân vừa nói, vừa xoa nắn n*m v* Phù Lạc một lần nữa.
Ngực Phù Lạc đương nhiên không to giống nữ nhân, nhưng v* vẫn khá mềm mại, mà theo Mạch Luân thì chính là nơi nào nên mềm đều mềm, đầu v* hắn bị y đũa bỡn suốt nhiều năm qua nay cũng đã trở thành thử quả mọng ngọt ngào, vừa to, vừa đỏ, bị chạm đến sẽ nhanh chóng cứng lên rồi vểnh cao rung rinh, một thứ cảm giác bồn chồn sẽ ập tới.
Phù Lạc vẫn nhớ mình không được phép nói chuyện, hắn cũng hiểu rõ Mạch Luân chỉ là đang kể cho hắn nghe, y không phải thông báo, cũng không phải hỏi ý kiến, y chỉ đơn thuần trần thuật lại một thứ sắp diễn ra.
Phù Lạc nâng người, hôn lên yết hầu của Mạch Luân.
Ánh mắt bình thản, không chút xao động thể hiện hoàn toàn sự thuần phục đối với nam nhân này.
Thậm chí ở sâu trong đôi mắt ấy còn vương lại một nét hưng phấn và kích động, đến hắn cũng không hiểu rõ là vì sao.
Mạch Luân lại hôn Phù Lạc, một nụ hôn dịu dàng, trân trọng.
Hai người mắt đối mắt nhìn bản thân mình phản chiếu trong đôi mắt của người kia, Mạch Luân mỉm cười, xoa xoa má Phù Lạc, thấp giọng an ủi:
"Ngoan, rất nhanh thôi, không có gì phải sợ, ta sẽ bên cạnh ngươi"
Sau đó hắn bế Phù Lạc lên, đi đến một vách tường, chỉ vài thao tác đã mở ra cơ quan mật thất.
Đường vào bên trong rất tối, được phủ một loại đá phát sáng nhỏ, mơ hồ cũng thấy được đường đi.
Phù Lạc nằm gọn trong l*иg ngực Mạch Luân tò mò nhìn đá phát sáng khảm trên trần.
"Không đáng giá, là vụn ngọc bình thường, vì phía trên được thiết kế dẫn truyền ánh sáng nên nó mới trong như đang phát sáng"
Phù Lạc nghe nó không đáng giá cũng không nhìn nữa.
Còn lý do chính xác hơn thì là vì bọn họ đã đi gần đến cuối đường, Mạch Luân mở một cánh cửa ra, bên trong là những dụng cụ được làm bằng kim loại treo kính bốn bức tường.
Có vũ khí, có dụng cụ tra tấn, có những thứ kỳ lạ khác.
Giữ phòng đặt một chiếc giường sắt nhỏ, chỉ vừa vặn một người nằm thẳng.
Phù Lạc đã hiểu vì sao Mạch Luân lại an ủi hắn nhiều đến thế, quả thật là đáng sợ.
Hắn được y đặt trên chiếc giường kia, tay chân bị khóa sắt khóa cứng lại, không thể nói chuyện, cũng không thể cựa quậy, hắn chỉ có thể nhìn thẳng lên trần nhà, phía trên có rất nhiều ngọc phát sáng, nhưng tất cả đều là màu đỏ.
Ánh sáng đỏ đổ xuống khuôn mặt của Mạch Luân.
Y đứng cạnh Phù Lạc, từ trên cao nhìn xuống cơ thể trần trụi của hắn, có lẽ lúc này cũng đã bị nhuốm màu, ánh mắt kia đầy vẻ chiếm hữu cùng kiêu ngạo.
Mạch Luân áp tay mình lên một bên ngực của Phù Lạc, bóp mạnh đến mức thịt v* mềm lại tràn qua khẽ tay.
Tay còn lại hắn cầm một cây bút lông mềm lại, thấm đẫm vào một loại chất lỏng trong suốt kỳ lạ, sau đó từ từ khai bút trên đầu v* đỏ tươi của Phù Lạc.
"Ưʍ..."
Phù Lạc không nhịn được khẽ rêи ɾỉ kiều mị một tiếng.
Chất lỏng kia hơi lạnh, cũng hơi sánh, nhưng kia chạm vào da thịt lại nhanh chóng tan lỏng ra, dần dần thấm vào trong. Cây bút lông mà Phù Lạc tưởng chừng mềm mại lúc này lại sắt nhọn tựa mũi kim, mỗi lần chạm đến đầu v* đều đem đến cảm giác châm chít khó nhịn.
Mạch Luân rất công bằng, rất nhanh y đã đổi sang bên v* còn lại.