Người viết ra cuốn thoại bản này không phải là nữ nhân hắn có thể đoán được, văn hóa hai phương nam bắc, người này nắm rất tường tận, tất nhiên không phải là trải nghiệm mà là tìm hiểu qua, văn thơ, chữ nghĩa dùng rất uyển chuyển, học sâu hiểu rộng đến thế phần lớn chỉ có thể là nam nhân. Còn tiểu thư đài các được đi học, có thiên phú về Văn chương cũng không thể theo phu quân gả đến đây, có gả đến cũng không cần viết thoại bản kiếm tiền.
Nhưng mà....
"Tòng quân á?"
Đang yên đang lành sao lại nghỉ viết thoại bản mà đi tòng quân?
"Đúng vậy, hắn đã ngoài tứ tuần, là một người có tài, chỉ là không gặp thời, ta có duyên gặp được nên mời hắn về làm quân sư"
Người này tên Lâm Chước, là thầy của Lý Húc, Mạch Luân phát hiện phương thức trị thủy mà Lý Húc đưa có nhiều điểm mới mẻ, hỏi qua mới biết là do Lâm Chước truyền dạy, y gặp Lâm Chước một lần liền biết đây là người tài nên cố ý thu về.
Lâm Chước không vợ không con, sống bằng nghề viết thoại bản, Mạch Luân cho người điều tra qua thì mới phát hiện ông ấy có viết một cuốn thoại bản mà Phù Lạc nhà y thường đọc. Thật ra ông ấy đã viết xong phần ba, nhưng vì bạc bán truyện lần hai vẫn chưa thu được nên vẫn chưa có bạc làm tiếp. Mạch Luân định cho Phù Lạc một bất ngờ nho nhỏ.
Phù Lạc có hơi thất vọng nhưng vẫn biết điểm dừng nên cũng không hỏi thêm sâu về chuyện của Lâm Chước nữa.
"Là may mắn của ông ấy"
Mạch Luân thả Phù Lạc ngồi ở viền bồn hoa.
Còn mình thì đi đến giếng nước cởi đồ tắm rửa.
Nước giếng lành lạnh xối qua người làm y cảm thấy thoải mái vô cùng.
Mạch Luân không ngại nhưng Phù Lạc có chút không quen.
Hắn cố ý không nhìn đến nơi thô to kia của Mạch Luân nhưng mắt lại không thể rời khỏi mấy khối cơ bụng của người nọ.
"Hà Trị đã trở về đất phong của hắn"
Nghe đến tên của Hà Trị, Phù Lạc có chút chột dạ, hắn đưa tay ngắt lấy một nhành hoa, nhàm chán xé từng cánh nhỏ.
"Đã bàn xong chuyện với ngài rồi sao?"
Mạch Luân cười nhẹ, Phù Lạc vừa nghe đã biết y không vui.
"Hắn muốn dùng một bí mật để đổi lấy quyền lực, ta không đồng ý, hắn lại hạ giá muốn dùng bí mật đó để đổi lấy ngươi..."
Mạch Luân dừng một chút, nhìn qua Phù Lạc, sau đó lại nói tiếp:
"Ta cũng không đồng ý"
Phù Lạc không trả lời, mắt đối mắt với Mạch Luân, hắn cảm thấy lòng mình lại xao động. Hắn đã ở bên y từng ấy năm, nhưng mà mỗi ngày, mỗi giờ đều có khả năng như lần đầu gặp gỡ.
Nam nhân ấy thay hắn quyết định cả cuộc đời, nhưng mỗi lựa chọn đều thể hiện ra y thật tâm yêu hắn.
Chức Quận vương đã không nhỏ, muốn có thêm quyền lực thì một vị tướng quân như Mạch Luân không thể cho, trừ khi bí mật kia có thể thay đổi thân phận của Mạch Luân, ví dụ như biến y trở thành... hoàng đế, chẳng hạn như vậy.
Mạch Luân không mặc gì cả, mọi đường nét mạnh mẽ đều hiện ra dưới ánh trời chiều cuối hạ, từng vết sẹo do chiến trường để lại hòa cùng da thịt đã nhuộm sắc vàng, đôi mắt sâu thẳm nhưng lại có chút gì đó lừa người chìm đắm, Phù Lạc cảm thấy mình đã nhìn thấy một vị thần hoặc là ma quỷ, y từng bước từng bước đi đến trước mặt hắn, dùng hai ngón tay nâng cằm hắn lên rồi cúi đầu hôn xuống.
Bọn họ hôn rất lâu mới tách ra.
"Tướng quân, nên mặc y phục vào rồi, gió đông là gió, gió hạ cũng là gió, vẫn khiến người ta mạo cảm"
Mạch Luân xoa xoa đầu Phù Lạc, tay lại không có ý tốt đẩy đẩy gáy hắn xuống phía dưới:
"Còn đói không?"
Phù Lạc hiểu ý, cũng không phản đối mà quỳ xuống khẩu giao cho Mạch Luân.
D*ơng v*t của Mạch Luân không có dấu hiệu thức tỉnh, chứng minh rằng du͙© vọиɠ của y ở thời điểm này cũng không cao, hắn chỉ đơn thuần muốn chà đạp Phù Lạc, muốn hắn hầu hạ y.
Y là chủ nhân Phù Lạc, chỉ cần một mệnh lệnh liền có thể biến người đoan chính ngồi đó trở thành một con đ*ếm d*m đ*ng vì y mà phục vụ.
Phù Lạc dùng hai tay nâng vật kia lên, hôn xuống mã mắt, liếʍ ướt gậy thịt thô to, sau đó mới chậm rãi ngậm vào.
Hắn vẫn còn nhớ những lần đầu Mạch Lân dạy hắn khẩu giao.
Nói dạy cũng không hẳn, cả hai đều không hiểu biết lắm, hắn một mặt vừa bài xích, một mặt vừa sợ hãi khí thế của Mạch Luân, không ít lần cắn Mạch Luân đau. Mỗi lần như thế Mạch Luân sẽ lột sạch hắn, dùng một sợi dây cột d*ơng v*t hắn nối với gốc cây, cả buổi trời hắn chỉ có thể loay hoay như một con thú bị chủ nhân bỏ rơi. Chén nước thì để rất xa, mỗi lần muốn uống, sợi dây sẽ kéo căn d*ơng v*t.
Phù Lạc chưa thâm hầu nên không nuốt hết cây gậy thô to kia, chỉ có thể dùng tay hỗ trợ an ủi.
Mạch Luân vỗ vỗ đầu Phù Lạc:
"Hạ eo, nâng mông"
Phù Lạc hiểu rõ Mạch Luân thích nhìn hắn hèn mọn và d*m đ*ang nên cũng ngoan ngoãn làm theo, hơn thế còn biết lắc mông lấy lòng.
Mạch Luân hưng phấn đánh mông Phù Lạc mấy cái, rồi lại tiếp tục ra lệnh:
"Lắc nữa đi, d*m một chút"
Mông Phù Lạc vẫn còn dấu vết của trận hoan lạc tối qua, dù Mạch Luân không nặng tay, hắn vẫn cảm thấy có chút đau. Nhưng mà sự dạy dỗ đã ăn sâu vào máu, dù đau hay sướиɠ, nơi được Mạch Luân chạm vào đều phải thuận theo nâng lên để y tiện tay chà đạp.
Phù Lạc cảm thấy đã chuẩn bị xong liền nhanh chống thâm hầu, không dám để Mạch Luân chờ lâu, cũng không muốn chịu đói quỳ mãi.
Mạch Luân khẽ ngắm mắt, thở ra một hơi thõa mãn.
Y nhìn xuống.
Mạch Luân cảm thấy mình đi vào đường hầm ấm áp, nơi này còn biết co bóp, mυ'ŧ mát. Tuy là không sướиɠ bằng lỗ nhỏ bên dưới nhưng sự thõa mãn về mặt tâm lý lại được đẩy lên cao.
"Ngoan, nhanh một chút, còn dùng bữa"
Cả ngày hôm nay mừng quân đại thắng trở về, nên buổi cơm chiều này vẫn có rượu thịt thơm ngon.
Phù Lạc cách thịt dê nướng trên đĩa cho Mạch Luân, lại châm cho y một chén rượu đầy.
"Tướng quân lần này đi đánh Cao Vạn đúng là trăm bề đều khó"
Lương thảo không sung túc, chỉ có thể đánh nhanh tháng nhanh, mỗi quyết định đều phải vẹn toàn, tối ưu.
Với tư cách là một nam nhân, Phù Lạc quả thật bội phục Mạch Luân vô cùng.
Mạch Luân gắp một miếng thịt lên cắn xuống, sau đó để một nửa còn lại vào chén của Phù Lạc.
"Ăn nhanh đi, cả ngày không ăn gì rồi, tối về ta kể ngươi nghe"
Phù Lạc quả thật rất đói, nhưng trên bàn cơm, nếu hắn ăn chung với Mạch Luân thì thường chỉ có thể ăn đồ Mạch Luân gắp cho.
Cũng không phải là gì, một chút tình thú trong cuộc sống, Mạch Luân chưa bỏ đói hắn bao giờ.
"Tướng quân không uống một chút rượu sao?"
"Không, hôm nay uống nhiều quá rồi, ngươi muốn thì uống, không thì để đó đi"
Phù Lạc không thích rượu này lắm, hơn thế hắn cũng không hy vọng Mạch Luân uống quá nhiều rượu nên lập tức đổi vòi rượu sang chỗ khuất mắt.
"Rượu vẫn là không nên uống nhiều"
Mạch Luân nhìn Phù Lạc không có một chút ý tốt nào mỉm cười trêu chọc:
"Rượu này là Diệp phu nhân gửi tặng ngươi đấy. Không muốn uống thật sao?"