Dục An

Chương 29

Diệp Mẫn Nhu im lặng thật lâu, đến khi Phạn Ngữ Yên gần mất đi kiên nhẫn mới trả lời:

"Nếu phu nhân muốn đưa khoảng tám, chín người vào phủ bên kia thì ta có thể giúp đỡ một chút"

Phạn Ngữ Yên không lập tức nhận lời, nàng vốn nghĩ nhiều nhất thì Diệp Mẫn Nhu cũng chỉ có cách dụ Phù Lạc ra khỏi phủ, nhưng ý của Diệp thị lúc này chính là muốn tìm người gϊếŧ chết Phù Lạc ngay bên trong.

Phạn Ngữ Yên cảm thấy như thế khá tốt, không có chứng cứ thì Mạch Luân dù nghi ngờ cũng không thể luận tội nàng, hơn nữa nàng là quận chúa, Mạch Luân sẽ không vì một nam kỹ mà làm bẽ mặt hoàng đế.

"Ta không có nhiều người giỏi như thế. Không biết ngươi có thể cho ta mượn vài người không?"

Diệp Mẫn Nhu không biết Phạn Ngữ Yên nói thật bao nhiêu phần nhưng chắc chắn nàng ta đang muốn kéo nàng xuống bùn, để khi Mạch Luân tức giận thì nàng cũng không thể ngư ông đắc lợi.

Diệp Mẫn Nhu lắc đầu:

"Ta cũng không có người, đây là sự thật, nhưng ta có thể chỉ cho ngài chỗ có người đáng tin. Ta có vài hòm bạc trắng, nêu ngài cần ta liền cho người đem qua. Vừa hay tháng sau ta muốn lên chùa Can Tọa tu dưỡng 6 tháng, mong phu nhân chấp thuận"

Phạn Ngữ Yên có tin đồn bất chính với nhϊếp chính vương, nàng biết mình không thể nhận được ân sủng từ Mạch Luân vì thế nàng luôn muốn đưa người của mình lên giường người nọ. Nếu Mạch Luân vì chuyện này mà sinh lòng oán hận bọn họ cũng là điều dễ hiểu, nhưng y không chạm vào bọn họ thì cũng sẽ chạm vào người khác, dù sao cũng đâu thể thủ thân cả đời. Nếu Diệp Mẫn Nhu chịu lui lại 6 tháng thì Phạn Ngữ Yên tin tưởng mình có thể nhét người vào trước, cũng coi như là một lợi thế.

"Tướng quân vừa từ sa trường trở về, ngươi lên chùa cầu phúc cho ngài ta đương nhiên chấp thuận. Ta nghĩ ngươi nên đi càng sớm càng tốt, tốt nhất là ngài mai khởi hành"

Phạn Ngữ Yên sợ, sợ Mạch Luân về thì Diệp Mẫn Nhu cắn ngược lại mình. Dù sao chăng nữa nàng ta mới là người trực tiếp ra tay. Nếu chuyện này lộ ra thì Mạch Luân có nể mặt hoàng gia đi chăng nữa cũng sẽ có động thái cảnh cáo nàng, nàng lại không có chứng cứ nào lôi Diệp Mẫn Nhu theo, nên nhất định phải đuổi nàng ta đi xa trước.

Diệp Mẫn Nhu cũng không phản đối:

"Được, chiều mai ta sẽ khởi hành"

Nhìn Phạn Ngữ Yên rời khỏi Điệp Anh viện, tì nữ thân cận của Diệp Mẫn Nhu châm cho nàng một ấm trà mới, sau đó lại đem lên một đĩa điểm tâm.

"Tiểu thư, chúng ta thật sự phải rời đi"

Diệp Mẫn Nhu gật đầu:

"Chuẩn bị một ít hành trang, để Phù Lã ở lại"

"Tiểu thư, cần gì phải như thế? Tướng quân...ngài ấy... Tiểu thư xinh đẹp như vậy..."

Tì nữ này đã theo Diệp Mẫn Nhu ở nơi này từ lâu, nàng đương nhiên biết trong lòng tướng quân thì Phù Lạc quan trọng hơn nhiều so với quận chúa. Phù Lạc gặp chuyện, tướng quân chắc chắn không dễ dàng bỏ qua.

Đây rõ là phương pháp cá chết rách lưới, đồng quy vu tận, một lợi trăm hại, không bị dồn tới bước đường cùng thì không thể làm.

Diệp Mẫn Nhu ra hiệu cho nàng im lặng, rồi buông tách trà trên tay xuống, mắt hướng ra cửa ngắm mấy khóm hoa mớ nở thở dài.

"Ta có tính toán của mình"

Người lần này Diệp Mẫn Nhu muốn đối phó không phải là Phù Lạc, mà là Phạn Ngữ Yên.

Quả quýt ngọt đúng là không thể chia ba.

Phù Lạc đã chiếm hết phần sủng ái, yêu thương, thì nàng sẽ chiếm hết phần hào quang, danh phận.

So với một chính thê có thân phận quận chúa, có thể sinh con thì một Phù Lạc không là gì cả, không thể giúp tướng quân nối dài hương khói, vị trí chủ mẫu cũng không thể ngồi.

Mạch Luân có không ít thị thϊếp, thân phận của ai cũng không tồi, nhưng suốt từng ấy năm chỉ có Diệp Mẫn Nhu là người có tiếng nói duy nhất trong hậu viện, đó là vì nàng không có lòng thù oán với Phù Lạc. Thay vì bỏ hậu viện thành một mới lộn xộn, rắc rối thì Mạch Luân sẵn sàng cho người không đối nghịch với Phù Lạc một chút quyền lực.

Phạn Ngữ Yên cảm thấy Lưu Diện nắm hết mọi thứ trong phủ, nhưng thật ra nếu nàng chú ý thì sẽ phát hiện vài thứ riêng tư trong hậu viện đều được Lưu Diện hỏi qua ý Diệp Mẫn Nhu.

Mạch Luân nhìn người không sai, Diệp Mẫn Nhu thật sự không có oán hận Phù Lạc, nhưng nếu cho nàng một cơ hội để hạ bệ Phù Lạc xuống thì nàng vẫn sẽ làm, vừa hay Phạn Ngữ Yên tìm đến, một mũi tên trúng hai con nhạn.

Dù kế hoạch thành công hay thất bại thì Phạn Ngữ Yên chắc chắn cũng không thể tiếp tục ngồi vững ở vị trí chủ mẫu, nếu thành công thì còn loại bỏ được Phù Lạc, nếu thất bại nàng cũng đã tìm ra cách thoát thân cho mình, tuy nhiên những gì nàng bồi dưỡng bao năm qua có lẽ sẽ mất hết.

Quả là một ván cược lớn.

Ván cược này Diệp Mẫn Nhu muốn cược.

Chỉ cần Phạn Ngữ Yên rơi đài thì nàng đã xem như đã thành công. Đến một ngày nào đó thì Mạch Luân cũng cần phải có đứa trẻ của mình, Phù Lạc không thế sinh, Mạch Luân buộc phải chọn người khác, dù không phải là nàng thì chỉ cần đó là người của nàng thì đứa trẻ kia cũng sẽ thuận theo mà đưa đến dưới gối của nàng nuôi dưỡng.

Cung Vũ đang nhàm chán ghép gỗ giúp Phù Lạc, nhìn Phù Lạc bận rộn chạy qua chạy lại liền thở dài một tiếng nói:

"Ngươi nhờ ta điều tra người tung tin đồn rồi bỏ qua như thế sao?"

Phù Lạc cũng biết vì sao Cung Vũ lại muốn hắn nhanh chóng hành động:

"Trong lòng các ngươi huynh đệ mình dễ lừa lắm sao? Dám cá cược với ta không? Chu Đại Tượng dù có biết nàng ta không tốt đẹp gì cho cam cũng cưới nàng ta về"

"Vì sao?"

Vì thứ hắn ta coi trọng không phải là con người của Tư Nhan.

Phù Lạc cũng không nói thế với Cung Vũ, hắn chỉ lặng lẽ tiếp tục công việc trên tay mình. Cung Vũ thấy vậy có hơi thất vọng, giọng mang theo chút nghi hoặc mà dò hỏi:

"Ngươi cũng không thể ngồi yên để bọn họ bắt nạt mình như thế chứ?"

Không phải Phù Lạc lòng dạ bao la rộng lượng mà không giận không hờn, chỉ là chưa phải lúc, thân phận của hắn có phần hơi khó xử, việc hắn muốn làm phải cần thận gấp bội, nhất định không được để Mạch Luân vì hắn mà nghĩ suy.

Hắn có thể buông bỏ mọi thứ, không ngại lời cười chê mà tự nguyện bị giam cầm bên người Mạch Luân, nhưng lại không thể chấp nhận được bản thân mình luôn dựa dẫm, phụ thuộc vào người nọ như những người trong hậu viện, có lẽ là tư tưởng nam nhân, Phù Lạc muốn là người đồng hành, sóng vai cùng Mạch Luân, có thể là không trên chiến trường máu lửa nhưng phải trên đường đời dài đằng đẵng phía trước, cho đến khi hắn không còn theo nổi bước chân người ấy, cho đến khi hắn thật sự trở thành một gánh nặng mà Mạch Luân phải gánh vác thì Phù Lạc mới dừng lại.

"Ta làm loạn lên thì thế nào? Để tướng quân trở về thay một quân kỹ trừng trị biểu muội của mình, trừng trị quân y của quân doanh sao?"

Cung Vũ không thể đáp lời, Phù Lạc cũng không chờ hắn suy nghĩ mà đã nói sang chuyện khác:

"Đầu tháng chín này là sinh thần của tướng quân đấy. Các ngươi có mở tiệc mừng không?"