Mạch Luân ngắm nhìn Phù Lạc đang thảnh thơi thả thuyền bên kia, lòng cảm thấy có chút gì đó bình yên, y định kéo người đến hôn môi, bỗng nhiên xa xa lại vang lên tiếng động.
Phù Lạc vẫn chưa nghe được nhưng khi nhìn thấy Mạch Luân ra dấu thì cũng ngoan ngoãn leo lên bờ mặc y phục vào.
Mạch Luân và Phù Lạc trèo lên một cái cây cao, trốn trong tán lá rậm rạp.
Leo lên tới nơi rồi Phù Lạc mới nhỏ giọng hỏi Mạch Luân:
"Vì sao chúng ta lại phải trốn?"
Bọn họ cũng đâu có làm gì sai trái, chỉ là đơn giản ngâm mình, y phục lúc này cũng đã mặc lên hết cả rồi.
Mạch Luân ngồi tựa vào thân cây, nhìn hai bóng người ở dưới lôi kéo nhau về phía này, tay ôm chặt thắt lưng của Phù Lạc sợ hắn sơ xảy mà rớt xuống.
"Có khi bọn họ cũng diễn một màn xuân cung đồ sống cho chúng ta xem đấy"
Phù Lạc tò mò nhìn xuống, chỉ thấy hai bóng người mơ hồ là hai nam nhân.
"Ngài có nghĩ là vừa rồi cũng có một cặp nào đó nhìn chúng ta ân ái không?"
"Đừng có nghĩ lung tung"
Hai nam nhân đó dường như không phải là một cặp tình nhân, hai bọn họ dắt theo một con ngựa dừng chân ở bên bờ suối nhắm chừng muốn nghỉ ngơi, một người đi đến lấy một túi đồ lớn trên lưng ngựa xuống, trông có vẻ rất nặng, không biết có phải là vàng bạc châu báu gì hay không.
Mạch Luân và Phù Lạc nhìn nhau một cái, sau đó Phù Lạc tự bám vào thân cây, Mạch Luân nhảy qua một nhành cây khác tiến lại gần hơn hai người lạ bên kia.
Y đã đến rất gần nhưng hai người nọ vẫn không phát hiện, cả hai người đều có vẻ rất mệt mỏi vì đi đường xa, họ phát nước suối lên uống, sau đó mở túi đồ ra. Phù Lạc từ xa nhìn qua chỉ biết đó không phải là vàng.
Cách nơi này hai ngọn đồi có một mỏ vàng nhỏ, nó được phát hiện bởi một kẻ chăn ngựa, sau đó hắn bán thông tin cho một thương nhân, người kia lén lút cho người khác thác vàng đúc thành thỏi, may là Mạch Luân phát hiện tư ngân lạm phát nên đã điều tra được. Tất cả các mỏ khoáng sản đều là của triều đình, bất kỳ kẻ nào tự tiện khai thác đều bị xử tội rất nặng, nhưng lòng tham của con người rất đáng sợ, so với tội danh thì bọn họ vẫn chọn tiền tài.
Ba ngọn núi ở khu vực này đều được Mạch Luân toàn quyền sở hữu, y cũng đã hạ lệnh cấm mọi người đến đây, tuy không thể hạn chế hoàn toàn người dân đi lạc hay mải mê đuổi thú mà đến, nhưng cũng không ít người thật sự đến vì cái mỏ vàng kia, dù nó đã bị Mạch Luân đào hết từ thuở nào nhưng số vàng nhỏ sót lại vẫn đủ cho một vài người ấm no chục năm trời.
Mạch Luân cũng không hẳn ngại bọn tham lam đến đây tìm trôm chỉa chút vàng đó, chỉ là ba quả núi này là vị trí trọng điểm bí mật để thực hiện huấn luyện một số chiến dịch quân sự đặc biệt.
Mạch Luân đứng yên trên cao nhìn xuống hai kẻ lạ mặt, dường như không định xuất hiện làm gì họ. Trong không gian vắng lặng, thoáng chốc chỉ còn tiếng xì xào nói chuyện bên dưới, họ nói không lớn, lại dùng tiếng của một bộ tộc địa phương nào đó nên Phù Lạc không nghe hiểu được.
Phù Lạc ngồi mãi trên cây đến mỏi hết cả người thì hai bọn họ mới xếp đồ lên lưng ngựa định rời đi. Phù Lạc nhìn qua Mạch Luân liền thấy Mạch Luân ra dấu cho mình chờ đợi, sau đó y lại nhảy qua các nhánh cây, theo hai người nọ đi mất.
Phù Lạc nhìn bọ họ đã đi xa mới trèo xuống, rồi đến cạnh dòng suối ngâm chân nghịch nước chờ Mạch Luân trở về.
"~~~"
Một tiếng sáo dài ngân vang từ xa vọng lại. Phù Lạc lần theo âm thanh đi đến một tảng đá lớn, thân hình cậu nhỏ nhắn, hoàn toàn có thể nấp phía sau, hướng tầm mắt xuyên qua khe hở, Phù Lạc nhìn thấy một bóng người cao lớn đang ngồi tựa vào một gốc cây thổi sáo.
Là Hà Trị.
Hà Trị là quận vương, hắn ta không được rời đất phong của mình nếu không nhận được sự đồng ý của thánh thượng, không rõ tại sao lại xuất hiện ở đây.
Phù Lạc nấng ná lại một lúc, sau đó quyết định trở về suối, Mạch Luân có lẽ đã sắp trở về. Hà Trị không phải là người mà hắn có thể nói chuyện cùng.
Phù Lạc vừa lùi được vài bước đã nghe thấy một tiếng đáp đất nhẹ từ trên cây xuống và một giọng nói quen thuộc vang lên:
"An quận vương rời đất phong đến nơi của mạc tướng không biết có việc gì?"
Hà Trị đã gọi được người đến thì cũng dừng thổi sáo, hắn ta đứng lên nhìn Mạch Luân mỉm cười:
"Là ta tự ý rời đất phong đến tìm Mạch tướng quân có việc nhờ vả"
Phù Lạc vẫn không dừng bước, chẳng bao lâu đã cách khá xa nơi đó, cũng không còn nghe tiếng của Mạch Luân nữa.
Hà Trị lúc này mới quay lưng lại nhìn về hướng tảng đá, rồi đưa tay vỗ vai Mạch Luân nói:
"Người của ngươi cũng thật hiểu chuyện"
Mạch Luân ghét bỏ phủi tay Hà Trị xuống:
"An quận vương xin tự trọng"
-
Phù Lạc trở về suối không bao lâu thì Mạch Luân cũng một thân một thể trở về, chỉ ôm theo một túi đồ nhỏ, có lẽ là vừa cướp được, Phù Lạc không thấy Hà Trị theo sau thì nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Mạch Luân tiến đến nhét vào tay Phù Lạc một khối ngọc màu xanh nhạt.
"Chờ có lâu không? Chúng ta về thôi"
Phù Lạc cầm lấy khối ngọc để vào trong tay áo, sau đó sờ sờ túi đồ Mạch Luân đem về.
"Chờ ngài bao lâu cũng không lâu, tướng quân đem được thứ gì về đây?"
Phù Lạc vừa chạm vào liền biết thứ bên trong rất cứng rắn, trông có vẻ cũng khá nặng.
"Là sắt"
"Sắt?"
Mạch Luân không trả lời nữa mà cầm tay Phù Lạc bước đi.
Phù Lạc cũng ngoan ngoãn thuận theo, trên đường về tranh thủ nhìn đông ngó tây một chút tìm kiếm rau quả rừng.
Trên núi có một cây dẻ lớn, chỉ tiếc mùa này vẫn chưa thu hoạch được, vài tháng nữa Phù Lạc lại phải vật lộn cùng đám sóc béo tranh hạt.
Mạch Luân dựa vào dáng người cao nên tiện tay giúp Phù Lạc hái quả. Phù Lạc ôm một áo mơ rừng tươi mọng ngon mắt, Mạch Luân nhìn thích ý nên lấy một quả chùi chùi vào vạt áo rồi cắn một miếng, sau đó y thản nhiên cắn thêm một miếng nữa rồi đưa cho Phù Lạc.
Phù Lạc thành thật nhận lấy, nào dám chê bai, nhìn thấy Mạch Luân cắn hai miếng thì Phù Lạc cũng tự tin bỏ vào miệng.
Rất chua!
Mạch Luân nhìn Phù Lạc nhăn mặt thì sảng khoái cười lớn. Phù Lạc không ngờ Mạch Luân lại vì lừa hắn mà cắn hai miếng liền, quả nhiên là có tính cách của kẻ làm việc lớn.
Phù Lạc xốc xốc mấy quả mơ, sau đó chọn một quả khác cắn một miếng nhỏ, quả nhiên là rất ngọt.
Phù Lạc cũng không phải tài tình gì, chỉ là hắn nhớ gốc mơ đầu tiên hái chính là gốc mơ năm trước cho quả rất ngọt nên mới xốc lên tìm mấy quả ở dưới. Phù Lạc cũng không ngại ngùng đưa quả mơ cắn dở của mình cho Mạch Luân.
Mạch Luân nhận lấy, không nghĩ ngợi chút nào mà bỏ vào miệng.
Mạch Luân vui vẻ mỉm cười, y biết Phù Lạc là thế, ngoan ngoãn, hiền lành, chẳng biết ghi thù bao giờ. Hắn chắc chắn sẽ hiến dâng tất cả những thứ tốt nhất của mình cho y.
Mạch Luân và Phù Lạc một người ôm mơ, một người cõng sắt, rất nhanh đã xuống núi.
Mạch Luân mặc thêm một lớp giáp, cầm theo bảo kiếm lập tức đi doanh trại.
Phù Lạc bình tĩnh tiễn Mạch Luân ra cửa rồi cho người đem mơ đi ngâm, sau đó lại gọi vài người dọn dẹp đám hoa cỏ trong vườn.