Phù Lạc nhẹ nhõm cảm người, như gần sợ Mạch Luân đợi lâu nên hông liền mấp máy cử động, lỗ thịt non mềm ra sức co bóp hầu hạ d*ơng v*t bự.
Phù Lạc tự mình động đương nhiên không thô bạo như Mạch Luân nhưng cũng không dám chậm trễ chọc Mạch Luân khó chịu nhưng dù sao đi nữa cũng thoải mái hơn, chẳng mấy chốc Phù Lạc đã vào trạng thái, dần cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ mà thứ bên dưới đem đến.
Cây gậy nóng bỏng bên dưới không nhanh không chậm ra vào, mỗi lần đều phải công thành chiếm đất thật sâu, rồi được vách thịt xoắn suýt xoa bóp đến dễ chịu mới lưu luyến rời đi, q*y đ*u đôi lúc như vô tình nghiền lên một viên thịt mềm nhạy cảm trong lỗ nhỏ, rồi lần sau lại trốn tránh đâm chọt một chỗ khác.
Mạch Luân ngửa lưng ra sau ghế nhắm hờ mắt hưởng thụ, tay khẽ nhu nhu cái mông mềm bên dưới, đáng tiếc là tiếng người quá ồn ào làm y không nghe được những tiếng kêu gợi cảm thường ngày, nhưng dù sao đây cũng là một phong vị khác.
Phù Lạc cũng bắt đầu động tình, hơi thở từ dồn dập bất định dần trở nên kiềm nén say tình, từng tiếng rêи ɾỉ bên đầu môi dần bật ra khỏi miệng nhưng rất nhanh đã bị những tạp âm bên dưới lấn át.
"Tướng quân, dân nữ mạng phép dâng lên ngài một ly rượu mơ"
Mạch Luân đưa tay nhận lấy rượu nhưng mắt vẫn không nhìn xuống cô nương xinh đẹp bên dưới, y cũng không vội uống uống mà bỏ lại rượu trên bàn, một lúc sau thấy người nó vẫn còn nấng ná ở lại, còn yêu tinh nhỏ của y thì căng thẳng tới mức lỗ nhỏ bóp chặt lại như muốn hút t*nh tới nơi, lúc này y mới khoác tay ra hiệu đuổi người.
Cô nương đó lấy hết can đảm ngước lên nhìn Mạch Luân, đôi mắt đen tròn đong đầy nước vừa ngây thơ lại vừa quyến rũ, một bên vai áo vì lỏng lẻo nên chạy tuột khỏi vai, để lộ cả một mảng da thịt mượt mà. Trong mắt của cô ấy là một nam nhân ngạo nghễ, ngông cuồng như một vị vương giả đầy hấp dẫn, sườn mặt cân đối, ở góc nhìn từ dưới lên này có lẽ đây là người nam nhân đẹp nhất mà cô ấy từng gặp, chỉ có đều đôi mắt kia lại quá mức thâm trầm, quá mức im lặng, quá mức nguy hiểm, như một cơn xoáy nước có thể nhấn chìm bất kỳ kẻ nào dám xâm phạm. Nhưng có vẻ như cô nương nọ uống cũng không ít rượu, mắt cũng đã mờ.
Phù Lạc không thấy khung cảnh bên trên, hắn chỉ biết buổi lễ truyền thống trang trọng vẫn đang diễn ra, có người tiến đến kính rượu, người kia chỉ cách hắn một tấm gỗ mỏng, nếu lúc này hắn bị phát hiện đang phát d*m dưới thân Mạch Luân chắc chắn sẽ bị người người cười chê, nhục mạ.
Mạch Luân nhận ra Phù Lạc nôn nóng, hôm nay y cũng không có ý định trêu đùa, càng không muốn day dưa lôi kéo, hôm nay phải tranh thủ về lại quân doanh, một đóng quân sự còn chờ y "lâm hạnh"
"Cung Vũ, mang người xuống, theo pháp luận tội"
Cận vệ của Mạch Luân tiến lên vài bước chấp lệnh.
Cô nương nọ hoảng sợ khóc toáng lên, đến Phù Lạc đang mơ mơ hồ hồ, đầu óc mụ mị còn bị âm thanh đó chui vào tai.
Mọi người trong sảnh nhất thời đều thấp thỏm nhìn qua đây, nhưng không ai dám lên tiếng. Mạch Luân tại mảnh đất phong này địa vị còn cao hơn hoàng đế đang ở nơi phương nam xa xôi kia.
Mạch Luân phất tay cho người tiếp tục, còn bản thân thảnh thơi rót một chén rượu đầy, tựa như chuyện vừa nãy chỉ là một cầm sư nào đó đánh sai nhịp điệu.
Tối đó, Phù Lạc mệt đến mức ngủ quên dưới bàn lúc nào không rõ, cuối cùng dường như là Mạch Luân lợi dùng lúc phần lễ nghi kết thúc, mọi người tắt đèn cầu nguyện thì ôm hắn lên xe ngựa về lại quân doanh trong đêm.
Phù Lạc mơ màng thức dậy trên chiếc giường ấm áp trong phòng của Mạch Luân ở quân doanh, căn phòng này rộng gấp ba lần căn phòng ở phủ tướng quân, trong đó kích thước chiếc giường này là chiếm nhiều diện tích nhất, trên dường dùng rất nhiều lông thú làm đệm, tất cả đều là do Mạch Luân săn được.
Phù Lạc tắm rửa và ăn một chút bánh ngọt cùng một quả trứng gà đỏ, trứng gà này là món quà mà đứa trẻ ngoan nào tham gia lễ hội cũng nhận được, nó tượng trưng có an bình và khỏe mạnh, là thứ Mạch Luân đem về cả rổ cho Phù Lạc, hắn đã ăn được hơn bảy ngày vẫn chưa hết.
Sau khi ăn xong, Phù Lạc tranh thủ dọn dẹp lại căn phòng, đây là Mạch Luân yêu cầu, y không muốn người lạ tiến vào nơi riêng tư của mình.
Thấy căn phòng hơi ngột ngạt nên Phù Lạc đã ra sân hái vài đóa hoa đem vào cắm, dù đây là hoa Phù Lạc trồng nhưng Phù Lạc cũng không rõ mấy loại hoa lộn xộn trong vườn là hoa nào với hoa nào, hắn chỉ chọn những đóa tương đối sắc sỡ. Bỗng nhiên, giữa vườn lại có một khoảng hoa không nở, thông thường nơi đó là nơi có nhiều hoa to đẹp nhất nhưng lúc này lại trống chơn, Phù Lạc lấy làm lạ đi qua, quả nhiên có dấu vết của người khác để lại.
Phù Lạc không phải người nhỏ nhen, nhưng hắn là một người khó tính, cắt hoa thì không hề gì nhưng cắt thì phải cắt đều ra, cắt hết tất cả những đóa tươi nhất, đẹp nhất ở giữa thì xem như là hỏng toàn bộ phần còn lại, thậm chí còn có một hàng hoa còn bị dấu chân người nào đó đạp đổ.
Sân vườn cách xa phòng ngủ một khoảng, tuy cũng ít có người đến nhưng cũng không hẳn là cấm người, vì dù sao vườn cũng không thể không chăm, mà Phù Lạc lại chẳng thể làm tốt nhiều việc đến thế, Mạch Luân cũng không nỡ để hắn làm. Nhưng rất ít ai đυ.ng đến hoa Phù Lạc trồng, tuy nhiên hắn cũng không định làm lớn chuyện.
Phù Lạc lập tức không còn bao nhiêu hứng thú chăm chút cho không gian sống nữa, hắn vào lại phòng cắm mấy nhành hoa vừa hái được, rồi đem tấm giấy lần trước lấy được ở phòng Mạch Luân ra tiếp tục xem xét.
Phù Lạc có một phòng sách nho nhỏ riêng của mình cạnh phòng ngủ, ngày trước được Mạch Luân dùng để trưng bày vũ khí y yêu thích nhưng sau nhiều năm chung sống và chia sẻ, căn phòng này đã thuộc về không gian riêng tư của Phù Lạc. Phù Lạc thậm chí còn dấu khoản tích góp của mình ở trong ngăn tủ nơi này.
Phù Lạc biết Mạch Luân không thích người khác đυ.ng vào đồ của mình, nhưng những thứ hình thù trên giấy có một sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ nào đó đến Phù Lạc, đầu óc hắn vừa mơ hồ hiểu được lại vừa có nhiều nghi vấn, điều đó thôi thúc Phù Lạc đi tìm.
Nó có vẻ như được vẽ khá lâu rồi, giấy cũng đã cũ đến bạc màu, bị nhồi đi nhồi lại mấy lần nên dù có gấp lại theo nếp vẫn nhìn rõ được vết tích. Trên giấy dường như vẽ một loại vật dụng nào đó cạnh một dòng suối, Phù Lạc đoán là một thứ dùng để vận chuyển nước. Nhưng bản vẽ không được hoàn chỉnh, còn nhiều thiếu sót lặt vặt, Phù Lạc đang cố nghĩ cách hoàn thành nó.
"Đang làm gì thế?"
Phù Lạc cứng đờ người, hắn quá tập trung nên Mạch Luân trở về lúc nào cũng không hay. Phù Lạc không vội vã giấu đi tờ giấy mình đã lấy trộm mà ngẩng đầu lên nhìn Mạch Luân mỉm cười, sau đó đứng dậy tiến về phía Mạch Luân, tiện tay buông xuống cuốn sách đè lên tờ giấy nọ.
"Tướng quân đã trở về"
Mạch Luân không chú ý đến chút khác thường của hắn, y mở tay ra ôm lấy Phù Lạc, ngọt ngào quấn quýt hôn lấy nhau , cái tay quen thói xấu, một nắm lấy eo nhỏ, một nhào nắn mông to.
Được một lúc Phù Lạc thiếu dưỡng khí nên hơi thở dịu dần xuống, Mạch Luân cũng không làm khó mà tách ra, còn không quên hôn lên gò má ửng đỏ kia một cái vang dội.
"Đã ăn chưa?"
Phù Lạc lắc đầu:
"Sáng có ăn bánh. Bữa trưa đợi ngài về dùng. Ngài hôm nay có thuận lợi không?"
Mạch Luân nắm tay Phù Lạc kéo ra ngoài, vừa đi vừa nói vài mẩu chuyện nhỏ, Phù Lạc giả vờ lơ đãng nhìn qua mảnh giấy kia, nhưng hắn không nói tiếng nào mà chỉ yên lặng theo chân Mạch Luân ra ngoài dùng bữa.