Dục An

Chương 8

Lễ cầu an được làm suốt một đêm, là lễ hội duy nhất được làm một đêm ở đất phong của Mạch Luân cũng như hoàng triều Lập Minh. Nhưng phần lễ không lớn, chủ yếu là phần hội. Lễ được bắt đầu vào lúc bồn lúa lớn giữa sân được người dân đổ đầy, sau đó sẽ có một đoàn thấy cúng nhảy múa hát ca với những lời cảm ơn và chúc phúc, tiếp đó họ sẽ diễn lại vở kịch "Cướp thóc" truyền thống, sau vở kịch thì sẽ có người đại diện đốt rạ và phát bánh cho đám trẻ con. Phần hội là phần thi thố, tranh tài giữa các thôn các làng và tiết mục nối duyên cho những đôi trai gái.

Mạch Luân lười biếng ngồi trên đài cao, dưới y tám nấc thềm là thái thú và tri huyện đang ồn ào bàn chuyện, trước mặt y là rượu, một ít món mặn và các loại bánh làm từ gạo, xung quanh được trang trí bằng những nhành lúa chín và bông lao sậy được đan lại với nhau, tuy mộc mạc đơn sơ nhưng đậm chất dân dã. Mạch Luân ra hiệu cho người hầu tiến đến bảo bọn họ đem đĩa thịt lợn xuống, rồi tự mình rót một chén rượu đầy uống xuống cổ họng.

"Đã xong chưa? Có thể bắt đầu?"

Thái thú đứng lên, đưa tay hành lễ, cúi nửa người trước mặt Mạnh Luân. Sau đó bước xuống cầm một nắm lúa cuối cùng thả vào trong bồn, dân chúng quỳ xuống vui mừng vái lạy, thái thú bước về chỗ của mình, tri huyện đi đến cái trống lớn treo hờ trên bồn lúa đánh ba phát trống vang vọng như muốn gọi dậy cả núi rừng.

Mạch Luân đá đá Phù Lạc dưới mặt bàn, lập lại câu hỏi của mình:

"Đã xong chưa? Có thể bắt đầu?"

Phù Lạc không biết thần linh nào thèm chứng cho hai bọn họ nhưng cưới gà theo gà gả chó theo chó, Phù Lạc biết rằng phản kháng phải trả cái giá không nhỏ, cũng không đáng, nên đành thuận theo Mạch Luân dùng miệng từng chút từng chút tháo y phục trên người y xuống.

Khó khăn một hồi cuối cùng cũng chỉ còn một mảnh tiết khố, Mạch luân không gấp gáp, hắn kéo gáy Phù Lạc ghì xuống h*ng mình, nhẹ nhàng vuốt ve tóc của Phù Lạc dặn dò:

"Ngươi cảm nhận kỹ vào, đây là hương vị của chủ nhân ngươi đấy, nó đang vì ngươi mà hưng phấn"

Phù Lạc đầu tiên là áp má của mình xuống cảm nhận hơi nóng quen thuộc, sau đó là cách một lớp vải hôn từng cái hôn vụn vặt lên đồi cao, hắn không ngẩng đầu lên được nên khắp khoang mũi là mùi hương nam nhân đặc trưng của Mạch Luân, giữa ngày trời nóng oi bức, không thể phủ nhận mùi của Mạch Luân có hơi đậm hơi ngày thường, không phải gọi là hương thơm nhưng cũng không thể nói là mùi khó chịu, nó là thứ gì đó rất nồng rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đối với Phù Lạc thì nó như xuân dược, thứ khiến lý trí hắn sợ hãi đối diện nhưng lại cơ thể hắn chờ mong.

Mạch Luân dời mắt khỏi màn ca múa nhàm chán khẽ nhìn xuống mỹ nhân xinh đẹp không mảnh vải che thân, chỉ có những sợ dây đỏ buộc chặt hai tay về phía sau nối với sợi dây đang buộc chặt lấy gốc d*ơng v*t rồi nối với hai bàn chân đang dính chặt, dây cố ý kéo ngắn nên hai chân không thể thẳng ra, Phù Lạc chỉ có thể giữ một tư thế quỳ thấp người, sau đó dây trói lại vòng qua vòng eo nhỏ đan thành từng đường bao lấy phần phía trên, đặc biệt là hai núm v* bị trêu đùa cho sưng cao cứng rắn rồi ngang tàn buộc thắt nơ nhỏ, mỗi lần cử động sẽ khiến vài sợi tua rua rũ xuống động đậy theo.

D*ơng v*t to béo của Mạch Luân dưới những cái chạm nhẹ của môi mềm và hình ảnh d*m mỹ thì cứng lên với tốc độ nhanh chóng. Thân dưới càng lúc càng nóng, Mạch Luân cũng không phải là kiểu người ưa thích kiềm chế trong chuyện tìиɧ ɖu͙©, cảm giác mình cần được phục vụ thì y liền buông tay giữ gáy Phù Lạc, ra hiệu cho hắn bắt đầu.

Phù Lạc dùng miệng kéo lớp vải dưới thân Mạch Luân xuống, không thể dùng tay nên có phần khó khăn nhưng vì đã được trải nghiệm qua vô số lần nên Phù Lạc rất nhanh đã kéo ra được, cây gậy to bự bất ngờ bung ra đập vào mặt Phù Lạc tạo ra cả một tiếng vang nhỏ, Phù Lạc hôn lên q*y đầu, đưa lưỡi liếʍ xuống mã mắt, ngoan ngoãn thận trọng như đang hôn môi vị thần cao quý của mình.

Trời đã tối đen như mực, ánh sáng từ những chiếc đè l*иg dù rực rỡ nhưng chẳng thể so sánh được với ánh dương, bên dưới đang ồn ào chuyện bọn gian ác đang cường đoạt của tên dân nghèo lương thiện, nhịp trống nhịp đàn đang đến hồi vội vã. Mạch Luân lại uống một ly rượu gạo vừa ngọt vừa cay, rồi dùng một tay kéo sợi dây đỏ bên cạnh, lập tức nghe thấy tiếng ngâm nga cao vυ't, y mỉm cười ngạo nghễ thả lỏng tay ra, sau đó vỗ vỗ gáy Phù Lạc:

"Ngậm vào đi"

Phù Lạc híp đôi mắt đỏ hoe nhuốm đầy màu tìиɧ ɖu͙©, dùng môi mềm bao lấy răng, rồi chậm rãi ngậm vào thứ nóng bỏng kia, đầu lưỡi nhu thuận đá loạn hầu hạ, d*ơng v*t trong khoang miệng vốn đã không thể nuốt hết, lúc này lại càng phồng to hơn. Phù Lạc hiểu Mạch Luân đang hết sức kiềm nén nên hắn cố gắng nhanh chóng thả lỏng cổ họng để y vào sâu nhất, nước bọt tràn ra khỏi khoang miệng, rơi xuống tấm thảm lông được Mạch Luân đặc biệt dặn người lót xuống, một bộ dáng d*m đãng cứ thế được phô bày.

Mạch Luân dùng hai ngón tay lấy một ít dược trong vạt áo, vòng tay tìm kiếm lỗ nhỏ của Phù Lạc rồi thô bạo đưa đẩy mở rộng. Phù Lạc đột nhiên bị thâm nhập nên theo bản năng mà lùi lại phía sau đôi chút, chưa kịp suy nghĩ thì mông đã chịu một cái tát đau rát, Phù Lạc nghĩ nếu vở kịch bên dưới đang không trong hồi gay cấn thì bọn họ đã bị phát hiện, mông nhỏ học ngoan mà biết nâng cao cho mấy ngón tay lạ lẫm tùy ý d*m loạn đâm chọc. Miệng trên miệng dưới đều ra sức thả lỏng để chuẩn bị cho trận hoan lạc của vị chúa tể kia.

Mạch Luân đâm vừa nhanh vừa mạnh vào vài phát liền tách rộng ngón tay sang hai bên, bị vách thịt phản kháng liền tàn bạo móc ngược lên, Phù Lạc hít sâu một hơi, cổ họng đang bị nhét đầy muốn vỡ òa tiếng khóc nhưng đã bị d*ơng v*t thô to chặn lại và một thứ dịch mặn mặn rỉ ra từ lỗ tinh cùng hòa cùng với nước bọt làm Phù Lạc buồn nôn nhưng cho hắn thêm một cái mạng hắn cũng chẳng dám làm thế. Hai đầu gối của Phù Lạc gần như nhất lên khỏi mặt đất, cái mông tựa như bị hai ngón tay treo lên cao, một bên mông vẫn còn nóng rực. Hai trứng nhỏ bị kéo đến căng đau, tay vẫn bị buộc chặt phía sau, trọng lượng toàn cơ thể như có như không dồn vào khoang miệng đang bị d*ơng v*t to bự dồn ép.

Đôi mắt của Phù Lạc dần dần vô lực rồi nghệch ra, đầu lưỡi đình công phản đối nhưng môi nhỏ vẫn biết ý thận trọng bao bọc lấy răng như hiểu rằng hậu quả mình phải gánh chịu nếu dám cắn trúng chủ nhận trong miệng.

Mạch Luân rút d*ơng v*t khỏi đào nguyên ngập nước, cầm lấy con chim hư hỏng của mình lắc lắc vài cái, tay còn lại cũng rút ra khỏi lỗ nhỏ của Phù Lạc, thuận tiện đánh thêm một cái lên bên mông còn lại để xứng đôi.

Phù Lạc xụi lơ ngã xuống thảm mềm nhưng vẫn cố hết sức quay người lại, như con cɧó ©áϊ mà run rẩy vểnh cao mông vừa tầm chủ nhân của mình đ*, sau đó mới an lòng bẹp mặt xuống thảm, nhắm chặt hai mắt chờ đợi cảm giác quen thuộc ùa về.

Mạch Luân cũng chẳng ngại ngần, đẩy đẩy d*ơng v*t tìm được lối vào liền mạnh mẽ giã xuống mấy phát liền, không quan tâm Phù Lạc chỉ vừa thích ứng được hai ngón tay hay dược bôi trơn chỉ là thuốc mỡ thông thường không phải thứ chuyên dụng, y làm cũng không chú trọng kỹ thuật chín nông một sâu gì đó, chỉ hì hục làm thỏa mãn gậy thịt sưng đau của bản thân, vì bị lỗ thịt của Phù Lạc thiếu hợp tác mà thắt chặt, Mạch Luân còn đâm ác liệt hơn.

Phù Lạc đã bị làm nhiều lần nhưng vẫn có chút không chịu nổi, phía dưới vốn không phải nơi dành cho tìиɧ ɖu͙©, lại không được khích thích đầy đủ nên lúc này đã thốn lên từng cơn, bụng nhỏ như cảm nhận được hơi nóng được truyền qua. Phù Lạc cắn chặt tấm thảm bên dưới ngăn mình la hét loạn xạ, trong lòng muôn phần sợ hãi vì hắn biết mình sẽ không chịu nổi thêm một nén nhan.

May mắn là Mạch Luân cũng chỉ nhấp bạo được hơn mười cái vì hồi kịch bên dưới đã dần dịu xuống, mấy chục người đánh đấm cũng chỉ còn hai kẻ đối đáp qua lại vài câu. Mạch Luân lại uống một ly rượu được kính bởi thái thú, lưng thẳng tắp như trúc, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, chỉ có đôi mắt hơi tối lại, một tay lại đưa xuống dưới bàn xoa bóp hai múi thịt non mềm:

"Ngươi làm đi"