Dục An

Chương 6

Phù Lạc không biết mình gục dưới hai chân Mạch Luân bao lâu nhưng có lẽ là hắn đã mệt mỏi đến ngủ quên, khi mở mắt lần nữa, trong miệng vẫn còn vương lại chút dịch thể tanh nồng, trên vai được khoác một cái áo mỏng. Phù Lạc khẽ giụi mắt, khi ngẩng đầu dậy mới phát hiện mình vẫn còn nằm chỗ cũ, phía trên Mạch Luân cũng không biết đã ngủ từ lúc nào. Mạch Luân không mặc áo, trời thật sự quá nóng, y không thích vướng víu.

Mảnh đất phía bắc này chỉ có hai mùa, nửa cuối mùa hạ thường gắn liền với những cơn mưa nhưng lúc này đã gần qua tháng 7 vẫn chưa có giọt mưa nào rơi xuống, những cánh đồng đã bắt đầu khô cằn, khô hạn đang lăm le hăm dọa cuộc sống của vô số người đang bán mạng cho nương rẫy. Mực nước sông ngòi vẫn đang giảm, hoa màu đang chết dần dưới cái nắng gay gắt, nếu tình trạng này kéo dài đến cuối tháng 8, sợ rằng không cây trái nào sống nổi. Năm trước mùa màng cũng chỉ nằm ở mức tầm trung, qua hai lần binh biến nhẹ với Cao Vạn, hiện tại lương thực tích trữ cũng không còn nhiều, hơn nữa không có gì chắc chắn chiến loạn năm nay sẽ không diễn ra.

Phù Lạc nghĩ càng lúc càng nhiều sau đó lại khẽ thở dài một tiếng. Bỗng nhiên, có một bàn tay lớn xoa xoa lên đầu Phù Lạc, Phù Lạc ngẩng đầu lên liền đối diện với ánh nhìn lười biếng của Mạch Luân, sau đó bất giác mỉm cười.

Mạch Luân bị Phù Lạc cười đến muốn hứng lên, bèn tiếp tục khó ở đè đầu Phù Lạc xuống dưới thân mình, tiện thể đẩy đẩy hông lên ra dấu. Phù Lạc thuận theo vùi xuống bé bự của Mạch Luân nhưng không ngậm vào, hơi thở nóng rực của Phù Lạc phả vào phần da thịt nhạy cảm của Mạnh Luân, khiến hắn dần cứng lên, Mạch Luân chà chà mặt Phù Lạc xuống mấy lần nhưng hắn cũng không ngậm, Mạch Luân đành gõ gõ đầu Phù Lạc mấy cái hỏi:

"Nóng quá sao?"

Phù Lạc vốn đã muốn nói chuyện nhưng Mạch Luân lại liên tục gây sức ép, lúc hắn được tự do thì vừa mới mấp máy miệng đã nhận ra mình không nói được thành lời, tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ đợt khẩu giao lần trước như khô lại trong khoang miệng làm cho Phù Lạc ho khan mấy tiếng liền. Mạch Luân nheo mắt rót một tách trà uống một ngụm, rồi kéo Phù Lạc lên truyền nước vào miệng hắn. Mạch Luân không xem miệng của Phù Lạc bẩn, cũng không xem Phù Lạc nuốt dịch thể của mình là chuyện bẩn thỉu, hắn làm như thế là vì tình thú chứ không phải sỉ nhục Phù Lạc, nên việc hắn hôn lấy Phù Lạc trong tình cảnh đó đối với Mạch Luân cũng thật bình thường.

Phù Lạc uống trà hòa cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ xuống, cảm giác khô cứng ở cổ cũng vơi đi phần nào nhưng mà hương vị tanh nồng đặc trưng của tϊиɧ ɖϊ©h͙ vẫn còn vương vấn lại đôi chút.

"Tướng quân ơi, miệng của ta đau quá"

Mạch Luân lập tức trở nên nghiêm túc hơn, kéo mặt Phù Lạc lại gần mình, tách miệng cậu ra nhìn quanh, xác định không có vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mà cắn thụ thương chỗ nào thì mới thả lỏng hơn.

"Trật khớp sao?"

Hai hàm của Phù Lạc quả nhiên là mỗi nhừ nhưng cảm giác đau rát này rất khác:

"Trời nóng quá, chắc lại bị nhiệt miệng chỗ nào rồi"

Mạch Luân cũng biết thân thể Phù Lạc dễ bị nóng, mùa hạ năm nào cũng có vài vấn đề nhỏ phát sinh, y kéo Phù Lạc lại lần nữa:

"Đâu nào, lại mở miệng lớn hơn một chút"

-------------

Mạch Luân khá bận rộn, lâu rồi y không từ quân doanh trở về, vậy mà đến lúc về y chỉ về đúng hai ngày, nhiều người hẹn y đi yến tiệc, Mạch Luân sau khi từ chối kha khá cũng phải miễn cưỡng chấp nhận một lời mời.

Nơi mà Mạch Luân chọn đến không phải là nơi mua vui hưởng lạc của bọn quyền quý. Nó là một buổi lễ cầu an truyền thống của nông dân phương bắc, thường là sẽ bắt đầu vào những ngày mưa đầu tiên của tháng 7 nhưng năm nay mưa trễ hẹn chưa về. Tháng 7 cũng dần trôi qua, đã không còn thời gian chờ đợi.

Mạch Luân mặc một bộ thường phục tương đối đơn giản nhưng không thể che lấp nổi khí thế mạnh mẽ của y, đặt y giữa một đám người chắc chắn không sợ lạc, Mạch Luân cao khoảng 9 thước, dáng vẻ đoan chính, ngay thẳng, thái độ cẩn trọng, uy nghiêm. Có lẽ ngoài Phù Lạc ra sẽ không ai biết tướng quân chính chắn của bọn họ vừa vô sỉ buộc hắn ngồi lên bàn hạ eo nâng hông rồi bẻ hai hai cánh mông ra để y nhét đầy nho xanh vào bên trong hang động chật hẹp, lỗ nhỏ thắt chặt lại phản đối quân xâm lược còn bị ác bá tàn nhẫn quất xuống hai roi làm Phù Lạc không nhịn được xin hàng, chủ động dùng hai ngón tay thon dài của mình tách lỗ nhỏ ra chào đón món quà từ vị chủ nhân bạo ngược, Mạch Luân vậy mà vẫn không hài lòng, y dùng một cây quạt dồn ép thịt quả xuống để chứa được nhiều nho hơn.

Phù Lạc vừa khó nhịn vừa sợ người khác phát hiện nên chỉ dám rón rén bước đi, nhìn qua còn ra vẻ cô vợ mới về nhà chồng hơn Phạn Ngữ Yên. Mấy quả nho cứ lúc nha lúc nhúc bên trong, đôi lúc còn nghiền vào điểm nhạy cảm nhô ra trong hang động, buộc Phù Lạc phải dùng hết sức bình sinh ngăn tiếng rên ngọt lịm trong vòm họng của mình.

Mạch Luân nhìn thế rất là kiêu ngạo, vốn hai bọn họ đi xe ngựa nhưng Mạch Luân lại đổi ý kéo tay Phù Lạc cưỡi ngựa cùng mình, con ngựa màu mận chín, trông có vẻ hơi ngốc nghếch nhưng lại rất dịu ngoan. Mạch Luân một tay cầm dây cương, một tay choàng qua eo nhỏ của Phù Lạc để hắn không rớt từ trên lưng ngựa xuống.

Mạch Luân không phải kẻ thích thị uy bằng những thứ long trọng, y không cần người đi trước mở đường, cũng không cần người theo sau hầu hạ nên chỉ có Mạch Luân và Phù Lạc cùng nhau ngắm phố phường, xa xa có hai cận vệ của Mạch Luân nhưng hai bọn họ đều hiểu chuyện, đi rất xa, không biến mình thành kỳ đà của chủ tướng.

Ánh nắng cuối ngày tràn ngập phố phường, hôm nay là ngày lễ, đường rất đông người qua, bọn trẻ mặc y phục mới chạy giỡn cười đùa vui vẻ, những âm thanh vui tai tí tách rơi vào thính giác của Phù Lạc, Phù Lạc tạm thời bỏ qua cảm giác kỳ lạ bên dưới mà ngắm nhìn phố phường. So với quê hương ở đế đô hoa lệ hắn từng sống thì mảnh đất biên cương phương bắc này tốt hơn gấp trăm lần, chiến sự vẫn xảy ra nhưng nhìn lại vẫn yên bình, ấm áp. Từng tiếng rao hàng, tiếng trò chuyện nhộn nhịp, rộn ràng, cuộc sống sinh hoạt vội vã nhưng êm đềm đến lạ.

"Hí..Hí..."

Ngựa của bọn họ vốn đang đi đường thẳng lại bị một người lạ lao đến "cản đường", người nọ là một nam nhân nhưng khi ngã lăn xuống vẫn trông khá yếu ớt, mềm mại. Mạch Luân chau mày kéo dây cương, con ngựa dịu ngoan dừng lại bước chân, rẻ sang một bên khác không đạp thương người bên dưới.

Người nọ hoảng hốt chống tay ngồi lên, Phù Lạc lúc này mới nhìn rõ được gương mặt hắn ta.

Là Phục Lã.

Phục Lã khẽ ngước mặt lên nhìn Mạch Luân rồi lùi lại cúi đầu, mấp mấy môi muốn nói gì đó, nhưng Mạch Luân vốn đang gấp lên đường nên không thèm quan tâm, chỉ điều ngựa sang hướng khác tiếp tục đi, đến một đồng bồi thường cũng không thèm đưa.

Phù Lạc tựa vào lòng Mạch Luân, qua tay áo rộng kia, Phù Lạc thấp thoáng thấy gương mặt mặt đã vặn vẹo của Phục Lã và đôi mắt đầy nghi hoặc. Nếu có thể thì Phù Lạc muốn nói cho Phục Lã rằng mấy trò dựa vào nhan sắc này không có cơ hội để Mạch Luân xem vào mắt, người trông giống hắn muốn thử trèo giường của Mạch Luân trong tám năm qua không ít nhưng chưa một ai thành công, vì Mạch Luân là người rất cố chấp, y là người thà chọn một cái hoàn toàn mới mẻ, chứ không thích dùng thứ phẩm.