Bến Cảng Màu Đen

Chương 12

Chương 12

Ron cùng Hermione trở lại vào một ngày trước khi kỳ nghỉ kết thúc.

Họ mang cho Harry rất nhiều đồ ăn vặt mà Molly làm. Ginny muốn đi dạo trong làng vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, nhưng Harry đã từ chối — lần này cậu không phải cố tình từ chối, mà là thật sự có công việc bận.

Dường như cậu đã thích ma dược.

Trong buổi tối đêm Bình An ấy, cậu đã cùng Snape dùng thời gian rất lâu để nhìn những ký ức về Lily, tài năng mẹ cậu bày ra với ma dược làm Harry cảm thấy tán thưởng không ngừng. Cậu nhìn ánh mắt khen ngợi của Snape đứng bên cạnh mình, không kìm được lại một lần nữa bắt đầu sinh ra hứng thú đối với môn học Độc dược.

Nói thật ra, thì thành tích tồi tệ của cậu trong lớp học có quan hệ rất rõ ràng với bóng ma Snape lưu lại lên cậu ngay từ năm học đầu tiên. Có một giáo sư cứ nhằm vào chính mình, nên Harry tự nhiên sẽ không nỗ lực học môn học này, thậm chí còn vô thức tự mình không muốn học. Lần này cậu muốn nhặt lại những tri thức đã rơi rụng xuống trong quá khứ, bên cạnh cậu có Đại sư Ma dược nổi tiếng nhất trong thế kỷ này, hơn nữa việc chế tạo ma dược cũng không thường yêu cầu phải dùng đến cây đũa phép mà cậu đang thoáng sợ hãi ngăn cách, sau một lần thực nghiệm thành công, trong lòng Harry đã chân chính bốc cháy lên ngọn lửa nhiệt tình học tập ma dược.

Bước vào năm mới rồi, giáo sư giám sát Harry ban đêm cũng từ Snape biến thành Mcgonagall. Rõ ràng là nữ hiệu trưởng có nhiều việc bận rộn hơn so với các giáo sư bình thường, khi phát hiện thấy Harry luôn chạy tới văn phòng của Snape hỏi những thắc mắc thì bà cũng mặc kệ Harry tùy ý chạy qua lại giữa hai văn phòng.

Sự yên tĩnh đầy xấu hổ.

Ba người còn lại trao đổi ánh mắt với nhau.

"... Vậy tách ra đi." khóe miệng Ginny khẽ co giật. "Em đi cùng Harry, còn Sherry, em... em đi cùng giáo sư?"

Harry gần như có thể thấy nước mắt đang chực chờ chảy xuống của một nữ sinh nhà Gryffindor. Đang nghĩ tới việc chỉ cần Sherry nói một câu oán giận, thì cậu có thể hợp lý hóa việc kết đội với Snape rồi, không ngờ vì đã sớm biết rõ Harry đang kết giao với Ginny, nên Sherry mím môi, đồng ý phân chia này.

Nhìn Sherry đáng thương như bị áp bức đi theo Snape, Harry cố kìm lại xúc động muốn xông lên bảo cô bé cân nhắc lại đi.

Trên đường đến ngã ba, Harry không thể dời mắt của mình khỏi đôi găng tay màu đen người kia đang đeo. Mãi đến khi chân chính tách ra, cánh tay Ginny khoác lấy tay cậu, Harry mới thả sự chú ý của mình vào công việc chính.

Đêm khuya, đường phố Luân Đôn thật an tĩnh.

"Anh muốn đi cùng giáo sư Snape à?"

Harry khựng lại, nhìn lướt qua người bên cạnh. "Cái gì?"

"Anh vẫn luôn nhìn bọn họ. Nói đúng hơn là, nhìn giáo sư Snape." Ginny thong thả nói. "Em đang nghĩ liệu có phải anh đã hy vọng được cùng nhóm với ông ấy."

Harry cười cười. "Vậy à? Anh không chú ý. Có lẽ đúng là anh đã hy vọng sẽ cùng ông ấy — ai mà biết được. Nói thật ra thì, đi với ai cũng được, anh chỉ muốn xong nhanh rồi về ngủ."

Ginny bị lời cậu nói chọc cười. Cô tới gần, dựa đầu trên vai Harry. "Harry."

"Ừm?"

"Đừng tìm gặp Snape nữa, đừng gần gũi với ông ta quá, được không?"

Bước chân Harry dừng lại. "Em vừa nói gì?"

"Em không có ý gì đâu" Nhận ra cậu đang nghiêm túc, Ginny nhanh chóng buông tay, đôi mắt cô nhìn vào trong mắt Harry. "Em biết giáo sư Snape là người tốt, biết ông ấy đã giúp đỡ anh rất nhiều. Nhưng mà... Em cảm thấy từ lúc khai giảng cho tới bây giờ, hai người càng lúc càng gần nhau —"

"Chuyện này rất kỳ quái sao?" Harry nhanh chóng cắt lời cô. "Chính em vừa nói đấy, ông ấy đã giúp đỡ anh rất nhiều. Ông ấy còn từng là bạn thân với mẹ anh, anh gần ông ấy là hoàn toàn hợp lý."

"Nhưng mà, Harry." Ginny nắm lấy vai Harry, mày nhíu lại. "Ông ấy sẽ ảnh hưởng đến anh."

Harry mở miệng ra. "Ông ấy —"

"Bây giờ đã có lời đồn đại rồi." Vừa nói xong Ginny lập tức lắc đầu. "Đương nhiên em không tin, nhưng sẽ luôn có người nghe chúng, rồi bình luận về anh.... Snape đã từng là Tử Thần Thực Tử, ông ta tinh thông Nghệ Thuật Hắc Ám và Chiết Tâm Trí Thuật, cho dù ông ta là người tốt hay người xấu thì nếu anh quá gần ông ta, sẽ luôn mang đến những suy đoán không tốt."

"Suy đoán gì?"

Ginny nuốt nước bọt, do dự một lúc, rồi cô mở miệng. "... Có rất nhiều suy đoán. Ví dụ như thực ra Snape đã khống chế anh từ rất lâu rồi, hoặc ví dụ như... trong người anh vẫn còn mảnh linh hồn của Voldemort, rằng Snape đang lợi dụng anh để triệu hồi Chúa tể Hắc ám..."

Harry gần như muốn bật cười. Hai tay cậu nâng lên rồi lại buông xuống. "Đây đều là chuyện gì vậy, Gin? Có người sẽ tin tưởng mấy cái này sao?"

"Cho dù có bao nhiêu người tin tưởng chúng, thì em chỉ không thích tạo cơ hội cho bất cứ ai phán xét anh." Ginny nắm lấy đôi tay Harry. Đôi mắt màu nâu xinh đẹp nhăn lại. "Em yêu anh, Harry. Em không muốn thấy anh chịu những phê phán chỉ trích không công bằng."

Lời tỏ tình thẳng thắn ấy như trực tiếp đánh trúng vào phần mềm mại nhất trong lòng Harry. Sự phẫn nộ của cậu lập tức tiêu tan xuống, thay thế cho nó là sự bối rối không biết nên đáp lại như thế nào, cùng với sự cảm động lấp đầy trong tim cậu.

Harry nắm lại bàn tay non mềm của Ginny. "Cảm ơn em, Gin."

Lông mày Ginny buông lỏng ra. Họ đối mặt nhau trong chốc lát, rồi ánh mắt cô hạ xuống, nhìn về đôi môi của Harry.

Tim Harry đập nhanh hơn.

Không suy xét nhiều hơn, khi một thân thể ấm áp khác lại gần, cậu nhắm hai mắt lại.