Bến Cảng Màu Đen

Chương 8

Thời gian cứ từng ngày qua đi, Ron đã quen với việc Harry về phòng càng ngày càng muộn. Có khi Hermione sẽ đau lòng vì Harry bị yêu cầu về muộn như vậy, thậm chí Ginny còn nói muốn tìm Mcgonagall xin xóa hình phạt cấm túc, nhưng đều bị Harry dùng các loại lý do khuyên bảo.

Chỉ là cậu không nói ra rằng thời gian cấm túc đã trở thành thời gian cậu thả lỏng nhất trong một ngày.

Đối diện với cậu, người đàn ông suốt mấy tiếng đều hai tay cầm bài thi, không biết từ khi nào đã biến thành tư thế một bàn tay chống huyệt thái dương, tay kia cầm bút. Hô hấp của Snape theo quy luật, luồng không khí rất nhỏ thổi bay tóc đen sát mặt, tạo thành một độ cong không dễ phát hiện ra. Đôi mắt đen luôn nhìn không thấy đáy lúc này không hề mở, đôi môi mỏng luôn là mím chặt khẽ nhếch lên, hiển lộ ra màu sắc cùng hình dạng chân thực nhất của nó.

Harry chớp chớp mắt, lén lút, nhẹ nhàng thu hồi cánh tay duỗi đến đỉnh đầu chính mình. Trong không gian an tĩnh, có thể nghe rõ được tiếng hít thở nhẹ nhàng chậm chạp, cậu cúi người lại gần, nhìn vào khuôn mặt đang ngủ say của một người khác.

Xem ra càng gần cuối kỳ, áp lực lên các giáo sư cũng không ít hơn so với các học sinh.

Harry cảm thấy buồn cười. Cậu không tiếng động xê dịch ghế dựa về phía trước, ghé vào trên bàn, dựa cằm vào cánh tay mình.

Dáng ngủ của Snape, dịu dàng hơn nhiều so với khi thanh tỉnh. Nhìn gần xem, thì thấy lông mi của ông đen nhánh như tóc, hơn nữa còn rất dài, khóe môi không phải bẩm sinh luôn hạ xuống như trong tưởng tượng của mọi người, mà ngược lại khóe môi ông có chút giơ lên. Băng vải trên cổ ông đã bị gỡ xuống từ tuần trước, nhưng với khoảng cách hiện tại của Harry, thì vẫn có thể nhìn thấy vết sẹo mơ hồ lộ ra từ dưới cổ áo màu trắng.

Nghe tiếng hô hấp có quy luật bên tai, Harry không hiểu sao cảm thấy buồn ngủ. Cậu không hiểu được, dường như người đối diện cậu bằng cách nào đó luôn mang lại cho cậu cảm giác an toàn, cậu không hiểu, nhưng cũng không nghĩ sâu xa, mà chỉ nhẹ nhàng ngáp một cái, rồi nhích lại gần, ngủ say.

Khi tỉnh lại, Snape đã rời khỏi văn phòng.

Khi Harry mở mắt ra, thấy đối diện mình không có ai cả, trong lòng cậu hiện lên một hồi hoảng hốt. Nhưng khi cậu ngồi dậy thì nhanh chóng phát hiện có thêm một thứ trên người mình.

Áo choàng màu đen.

Không cần nghĩ cũng có thể đoán được đây là của ai, cảm giác ấm áp của vải dệt từ đầu ngón tay truyền đến trái tim, tiếng tim đập đột nhiên tăng nhanh sau khi tỉnh ngủ, đã lập tức dịu xuống. Harry vuốt ve áo choàng trong tay, khóe miệng không khỏi cong lên.

Ngoài cửa sổ trời đã rạng sáng, đây là lần đầu tiên Harry ngủ đến lúc này. Cậu ngồi trong chốc lát rồi từ trên ghế đứng lên, đi đến bên cửa sổ. Vườn trường trước bình minh yên tĩnh lạ thường, cậu nhìn khung cảnh ấy, tâm trí yên lặng trôi ra xa.

Harry luôn cảm thấy bản thân mình tựa như một chiếc thuyền buồm.

Là một chiếc thuyền nhỏ, bằng gỗ. Con thuyền độc mộc không chịu nổi sóng gió, chiếc thuyền như cậu vốn nên thuộc về dòng suối nhỏ yên lặng, hoặc ở trên mặt hồ phẳng lặng, nhưng cậu từ đầu đến cuối đều ở trong biển cả sóng gió cuộn trào. Mặt biển mênh mông vô bờ bến, đại dương xanh thẳm sấm sét ầm ầm, cậu không thể ngăn cản sóng gió ập đến, chỉ có thể một đường tiến lên trước. Nhưng mà, mục tiêu cuối cùng cho việc tiến lên này là gì, cậu dùng 17 năm mà còn chưa suy nghĩ cẩn thận để kết luận ra được.

Có lẽ, vì tránh né sóng biển, nên cậu chỉ có thể thuận theo hướng hải lưu, một đường tiến lên phía trước.

Hoặc có lẽ là, cậu chỉ đang tìm kiếm một bến cảng tránh gió.

Mùa đông sắp đến rồi, một cơn gió lạnh thổi nghiêng nhánh cây ngoài cửa sổ. Harry rùng mình, quấn chặt áo choàng trên vai.