Thập Niên 70: Pháo Hôi Xinh Đẹp

Chương 40

Bà nói xong thì quay ra nhìn con trai mình một lát rồi mới nói: “Con không dọa gì con bé đấy chứ?”

Trong đầu Lương Tiến Tích hiện lên hình ảnh cô gái với đủ loại biểu cảm đặc sắc, cả dáng vẻ ngốc nghếch đứng trong tuyết vừa rồi nữa, khẽ mỉm cười, nói: “Mẹ, con có làm gì đâu mà dọa được cô ấy? Cô ấy bị dọa sợ thế còn con thì sao? Vừa xuống xe về đến thôn đã một câu “vợ cậu”, hai câu “vợ cậu”, con còn tự hỏi mình cưới vợ từ bao giờ mà đến mình còn không biết?”

Dì Hồ cười cười, quay người đập quả trứng xuống bát, đánh vào trong nồi, rồi mới hừ một tiếng: "Lại còn nói, con ngẫm lại xem, con đã bao nhiêu tuổi rồi, bằng ấy tuổi rồi kể cả ở đây hay ở đâu chăng nữa, người ta còn có con bế con bồng rồi? Con thì chẳng thấy gấp gáp gì nhỉ! Trước mẹ cũng không dám sắp xếp cho, chỉ sợ tìm vợ trong thôn con lại không ưng, nhưng bây giờ có Thư Thư đến rồi, con xem con bé ấy kìa, giỏi giang lại còn hiểu lễ nghĩa, ngoan ngoãn hiểu chuyện, lúc ở nhà chắc cũng được nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, nhưng xuống nông thôn khổ cực thế mà cũng có thấy than vãn câu nào đâu, ôi chao, mẹ chưa từng gặp đứa bé nào mà lại ngoan ngoãn như thế, con cũng thấy rồi đấy, con gái nhà người ta vì con mà từ chối cả đi làm cô giáo cho đại đội bên kia, con cũng đừng có mà không biết tốt xấu, phụ lòng con gái nhà người ta!"

Đừng có mà không biết tốt xấu, phụ lòng con gái nhà người ta?!

Nếu không phải đã nghe Lâm Thư giải thích trước đó, thì chắc giờ anh đã xù lông lên rồi.

Lương Tiến Tích không nói gì đặt bát lên bếp, cho nấm sợi thịt băm và cải trắng sợi đã cắt sẵn vào trong nồi, cầm đũa khuấy mì lên, “Xí” một tiếng, mỉa mai nói: "Xem ra đúng là cô ấy bỏ bùa mẹ rồi, mới được có một khoảng thời gian mà mẹ đã khen người ta không dứt lời rồi.”

Nhìn dáng vẻ lúng túng của cô vừa nãy đúng là nhìn không ra.

Dì Hồ tát cái “bốp” một cái vào tay anh: "Bùa chú gì ở đây? Nói vớ vẩn cái gì đấy? Bé tí đã độc mồm độc miệng rồi, đi lính bao nhiêu năm mà vẫn như thế, bảo sao không lấy được vợ! Mẹ nói cho con biết, mẹ rất thích con bé này, con phải đối xử với người ta cho tốt, đừng có để mẹ nói nữa.”

“Mẹ…”

Dì Hồ không quan tâm đến giọng điệu bất lực của con trai, tiếp tục nói: "Hơn nữa, hai đứa đúng là có duyên với nhau, con còn nhớ không, hồi con còn bé còn bế con bé đấy! Lúc ấy con bé mới có hai ba tuổi thôi mà đã xinh như búp bê tuyết rồi. Hồi ấy con thích con bé lắm luôn ấy!”

Tay Lương Tiến Tích đang khuấy mì run lên, quay đầu nhìn **, nói: "Bọn con đã quen nhau từ nhỏ rồi á?"

“Sao lại không quen?”

Dì Hồ giật lấy đôi đũa trong tay anh, đẩy anh sang một bên, nói tiếp: "Để mẹ làm, con chỉ làm vướng thêm thôi.”

"Cô ấy chính là con gái của chú họ nhà bà ba, hồi nhỏ về đây chơi suốt, hồi đó nhà mình vẫn còn khó khăn, bà ba con gửi về cho nhà mình không ít đồ, nếu không kể cả ba con có là bí thư đi chăng nữa, ba con cũng có mang về được cho nhà mình cái gì đâu, được cái gì còn phải san sẻ với hàng xóm láng giềng trước, nhà mình cũng rất nghèo, chứ đừng nói cho mấy đứa các con đi học, lúc đó khó khăn, trong thôn cũng làm gì được mấy nhà đủ điều kiện cho con đến trường?”

Bà dừng lại một chút, như để hồi tưởng lại cuộc sống khốn khổ trước kia, lắc đầu, thấp giọng nói: "Bây giờ cuộc sống nhà ta cũng tốt hơn nhiều rồi, cũng không thể quên đi ân tình trước kia của họ được, con bé ấy, bây giờ hoàn cảnh gia đình đang khó khăn, vợ chồng chú họ con giờ không biết đi đâu về đâu, hai chị em con bé, đứa thì phải lưu lạc xuống nông thôn, đứa kia thì phải đi ăn nhờ ở đậu… Nhìn con bé, chắc là trước đây cũng chẳng phải chịu khổ bao giờ, thế mà xuống dưới này, phải đi làm việc đồng áng, lại còn bị người ta tính kế dồn đến chỗ chết, nhưng cũng có thấy con bé than thở tiếng nào đâu, ở trước mặt người ta lúc nào cũng hi hi ha ha, mấy lần mẹ đến nơi ở của thanh niên trí thức, mỗi lần nhận được thư nhà là mắt con bé lại đỏ hoe, nhưng thấy mẹ, con bé đều tỏ ra không có chuyện gì, mình cứ giúp gì con bé là nó nhớ mãi rồi khăng khăng giúp làm hết việc này đến việc kia. Đúng là một đứa bé ngoan, lại còn thích con từ nhỏ, đi đâu tìm được người như thế bây giờ!”

Dì Hồ tự lờ đi việc Lâm Thư thích con trai mình là giả.

---

Góc năn nỉ: Các bạn độc giả đề cử truyện thì mình xin giảm giá combo - cũng như hoàn vàng cho các bạn theo tỉ lệ 10k ánh kim bằng 1k vàng nhen, các bạn đề cử xong thì nhắn tin để mình donate vàng lại cho các bạn nha :-*