Thập Niên 70: Pháo Hôi Xinh Đẹp

Chương 35

Tại bệnh viện biên giới**

Lương Tiến Tích đã nằm viện được một tháng thì nhận được bức điện báo này.

Anh cầm điện báo lật qua lật lại, ngẫm nghĩ có phải bọn họ giận anh hai năm rồi không về, nên mới nghĩ ra chiêu này để ép anh về không.

Bà còn không rõ tính tình anh ra sao hay sao, thế mà dám… tìm cho anh một cô vợ?

**Đương nhiên bà ấy không có gì là không dám làm, nhưng riêng loại chuyện này thì anh sẽ không nghe bà.

Cho nên anh cảm thấy chín phần mười chuyện này là giả.

Cùng lắm là tìm bừa một người để cưới thôi.

"Cốc cốc", bên ngoài đột nhiên vang lên hai tiếng gõ cửa, cửa phòng bệnh được đẩy ra, một nữ y tá đi vào, đằng sau còn có một người đàn ông trung niên mặc quân phục.

Đó là sĩ quan chính trị của đơn vị Lương Tiến Tích, chính ủy Từ.

Nữ y tá đến đo huyết áp cho Lương Tiến Tích, cầm nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể, hỏi vài câu kiểm tra rồi rời đi.

Lúc cô ấy ra khỏi cửa còn ân cần đóng cửa phòng bệnh lại.

Chính ủy Từ ngồi xuống cái ghế trước giường bệnh, hỏi Lương Tiến Tích: "Hồi phục thế nào rồi?"

"Cũng khá ổn rồi ạ, cháu định chiều nay sẽ lên ** làm thủ tục xuất viện, xử lý nốt mấy việc ở đơn vị để đến Tết về nhà một chuyến, sau Tết phải có mặt ở Thành Tây ** rồi."

Lần này anh đi làm nhiệm vụ bị thương, vì lý do sức khỏe, anh tạm thời không thể tiếp tục ở lại tiền tuyến làm lính đặc chủng nữa, nhưng cấp trên cũng không muốn anh đổi nghề, nên đã đề cử anh, điều anh về Thành Tây **, phụ trách huấn luyện trinh sát công nghệ cao cho một binh đoàn mới, cụ thể bao giờ đi thì chưa biết, nên cho phép anh xuất viện về nhà tĩnh dưỡng nửa tháng sau đó thì đi tập trung ở đơn vị mới.

"Nhanh thế à? Cậu bị thương nặng như thế, vẫn nên ở lại bệnh viện thêm một thời gian."

"Cháu cũng ổn rồi"

Lương Tiến Tích nói: "Hơn nữa đã hai năm rồi cháu không về nhà, cũng nên về nhà đón Tết."

Chính ủy Từ gật đầu, nếu anh đã quyết định như vậy, ông cũng không nói thêm gì nữa, chuyển chủ đề, nói: "Tiến Tích, cậu cảm thấy y tá Liễu thế nào?"

Lương Tiến Tích ù ù cạc cạc, y tá Liễu nào cơ?

Chính ủy Từ cười nói: "Chính là cô y tá vừa mới đi ra ngoài kia, cô ấy là con gái của một người đồng đội cũ của tôi trong đội văn nghệ. Trước kia mỗi lần nói về chuyện cưới hỏi cậu đều trả lời qua loa lấy lệ, chưa bao giờ đồng ý, trước kia cậu ở tiền tuyến, tôi cũng kệ, nhưng lần này cô ấy hình như rất thích cậu, hai đứa cũng ở chung với nhau lâu như vậy, cậu có xem xét cô ấy một chút không?"

Lương Tiến Tích: …??? Ở chung với nhau lâu như vậy???

Anh nói: "Chính ủy, cháu bị thương nằm viện, cháu thấy các bác sĩ và y tá ai cũng rất tận tình và trách nhiệm, nhưng cháu không hề ở chung ở riêng với ai cả."

Anh nói trôi chảy đến mức không thể phản bác được.

Chính ủy Từ kinh ngạc, bất đắc dĩ nói: "Tiến Tích, tôi biết cậu một lòng một dạ với đất nước, không nghĩ gì đến tình cảm cá nhân, nhưng cậu cũng không còn nhỏ nữa rồi, dù sao cũng đến tuổi phải lập gia đình rồi chứ? Đừng có bảo tôi là không muốn lập gia đình hay sợ làm lỡ dở con gái nhà người ta, nếu lúc trước vẫn còn trên tiền tuyến nói thế còn được, chứ giờ chuyển công tác về Thành Tây ** rồi, đừng lấy đó làm cái cớ cho mình nữa!"

"Hơn nữa trùng hợp là, Tiểu Liễu lại được phân về bệnh viện Thành Tây **, lần này chẳng qua là vì cô ấy chủ động xin đến bệnh viện biên giới để thực tập thôi, nhưng sang năm cô ấy quay lại rồi, mà cậu cũng sắp chuyển về Thành Tây **, tôi cảm thấy đây chắc chắn là duyên phận, nến mới muốn làm mai cho hai đứa."

"Hai ngày trước mẹ cô ấy gọi điện thoại cho tôi, nói cô ấy là con gái đi xe lửa một mình không yên tâm, hỏi tôi có anh lính nào sống ở Tây Châu bên cạnh không, có thể cùng về, tôi nghĩ ngay đến cậu. Nếu không hay là, hai đứa cùng về, vậy thì trên đường có thể giúp đỡ chăm sóc lẫn nhau, đồng thời cũng có thể xem ở chung có hợp nhau hay không, thế nào?"

Thành Tây ** cách Tây Châu khoảng ba giờ đi xe.

Nếu muốn đi Thành Tây ** có thể ngồi xe lửa đến Tây Châu rồi ngồi thêm một tuyến nữa, cũng khá tiện đường.

Lương Tiến Tích không trả lời ông, quay người cầm lấy bức điện tín mà anh đã để trên cái bàn ở đầu giường, đưa cho ông rồi nói: "Không cần đâu ạ, người nhà cháu đã tìm cho cháu một cô vợ rồi."

Chính ủy Từ sửng sốt.

Ông cầm lấy bức điện tín kia, sau đó: ???

"Đây, đây là chuyện gì vậy?"

Lương Tiến Tích nhún vai.

"Cậu có quen biết cô gái ấy không?"

"Không biết ạ."

"Vậy không phải là làm xằng làm bậy hay sao?"

Chính ủy Từ nghiêm nghị: "Chuyện cưới xin của cậu phải viết đơn báo cáo, chờ cấp trên xét duyệt qua mới được, sao có thể chọn bừa một người như thế được!"

Thực ra đây cũng không phải chuyện hiếm lạ gì, rất nhiều người đi lính đều gặp phải tình trạng này, đi bộ đội mấy năm không về nhà, đến tuổi lập gia đình, người nhà lập tức tìm vợ cho, nhưng đó chỉ là mấy người lính thường, làm sao Lương Tiến Tích cũng giống thế được?

"Mẹ cháu làm việc rất đáng tin cậy, cô gái mà bà ấy ưng ý chắc chắn không tệ."

Lương Tiến Tích nói một cách chắc chắn.

Lúc trước anh còn cảm thấy ** làm bậy, nhưng giờ lại cảm thấy ** quả đúng là **, bức điện báo này đến nơi quá đúng lúc, quá hữu dụng.

Nếu không có bức điện báo này tuy anh chắc chắn vẫn sẽ từ chối, nhưng đằng nào anh cũng phải đi, chắc chắn sẽ chọc giận cấp trên, mắng anh không biết lý lẽ.

"Tiến Tích!"

"Dù thế nào thì cháu cũng phải về trước xử lý chuyện này đã."

Lương Tiến Tích nghiêm túc, thành khẩn nói: "Nên việc đưa cô ấy về nhà, phiền chính ủy tìm người khác thử xem, nếu không thì không được rồi?!"

Chính ủy Từ: ...

Chính ủy Từ vừa rời đi, Lương Tiến Tích cũng không đợi đến chiều, dứt khoát đứng dậy đi ra ngoài nhanh chóng làm thủ tục xuất viện.

Bác sĩ còn muốn khuyên nhủ một chút, nhưng nhìn anh đã mặc quân phục, dáng người thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm nghị đứng đó, trông có chỗ nào giống bị thương không? Ông thầm thở dài, kê đơn dặn dò một chút rồi cấp cho anh giấy xuất viện.

Dù sao khuyên gì cũng vô dụng cả thôi.

---

Góc năn nỉ: Các bạn độc giả đề cử truyện thì mình xin giảm giá combo - cũng như hoàn vàng cho các bạn theo tỉ lệ 10k ánh kim bằng 1k vàng nhen, các bạn đề cử xong thì nhắn tin để mình donate vàng lại cho các bạn nha :-*