Thập Niên 70: Pháo Hôi Xinh Đẹp

Chương 29

Rồi lại gọi đám cháu dâu nhà bên đang đứng ở cửa, bảo bọn họ giữ lấy Điền Thu Hồng, cuối cùng mới buông tay ra, kéo dì Hồ, nói: "Chị Hồ à, chị muốn trút giận thì đã trút rồi, muốn đòi công bằng cũng đòi được rồi, mong chị nể tình Hiểu Liên vô tội dừng lại ở đây thôi được không, chị yên tâm, từ nay về sau chị dâu tôi sẽ không hé miệng nửa lời ở ngoài nữa, nếu chị còn tiếp tục, con bé Hiểu Liên này da mặt mỏng, sợ là không sống nổi nữa.”

Vô tội ư?

Dì Hồ không hề cảm thấy cô ấy vô tội.

Nhưng bà đã đạt được mục đích của mình, cũng không muốn tiếp tục dây dưa với bọn họ nữa.”

Bà nói: "Thử đặt mình vào tình cảnh người khác xem, nếu đã thương con gái mình thì cũng đừng có chà đạp con gái nhà người khác!"

Nói xong thì quay người bỏ đi.

Dì Hồ đi rồi bỏ lại nhà họ Cao đang loạn cào cào.

Điền Thu Hồng tức giận đến run rẩy, bà ta muốn lôi con dao ra chửi rủa, khóc lóc om sòm, nhưng lại bị Cao Lan Trân kéo vào trong phòng, bà ấy đuổi hàng xóm về, rồi vừa tận tình khuyên bảo vừa cảnh cáo Điền Thu Hồng nếu nghĩ cho con gái Cao Hiểu Liên thì tốt nhất là thu liễm lại

Cao Lan Trân nói: “Chuyện này dừng lại ở đây thôi, sau này đừng nhắc đến nữa. Nhắc đến Tiểu Liên lại xấu hổ. Chị cũng không muốn gây chuyện đến nỗi Tiểu Liên cũng không thể làm giáo viên ở công xã nữa chứ?”

Rồi bà ấy kể lại lúc dì Hồ lên trụ sở công xã tìm bí thư Triệu để tố cáo Chu Đại Vinh: “Hồ Anh Chi và người nhà họ Lương là người mà chị có thể động vào sao? Biết bao người muốn được gả cho Lương Tiến Tích nhưng làm gì có ai dám động đến Lâm Thư đâu. Làm người thì phải biết tiến biết lùi, đừng tự tạo rắc rối cho chính mình nữa.”

Bà ấy nhìn Điền Thu Hồng một cách chán ghét: “Còn nếu chị còn muốn tiếp tục làm loạn, chị chẳng còn gì để mất nữa rồi nhưng đừng kéo theo Tiểu Liên chết cùng.”

Nói rồi lại liếc nhìn Cao Hiểu Liên, chỉ hận rèn sắt không thành thép nói: "Cháu là một cô gái tốt, vốn dĩ có thể sống yên ổn hạnh phúc, sao lại cứ phải cố chấp đâm đầu vào con đường không có đường lui làm gì? Cháu nhìn con gái nhà người ta xem, chả lẽ sung sướиɠ hơn cháu lắm sao? Nhưng người ta từ lúc xuống nông thôn đến giờ chỉ chuyên tâm vào việc phải làm, không hề than vãn nửa lời, nếu so ra thì cháu còn thua người ta điểm này đấy. Hơn nữa, cháu với Lương Tiến Tích quen biết từ nhỏ, nếu cậu ta thích cháu thì cháu làm gì phải đợi đến tận hôm nay? Cuộc sống của mình, dù sao cũng phải tiến về phía trước, không thể chỉ vì một người đàn ông mà lỡ dở cả đời mình được!”

Nói xong bà ấy nhìn cháu gái nắm lấy tay mẹ mình, mặt đầy nước mắt vừa giận dữ vừa tủi nhục, bà ấy thở dài thườn thượt, quay người rời đi.

*****

Dì Hồ vừa về nhà thì thấy Lâm Thư vẫn đang ở nhà mình.

Bà nhìn cô gái lo lắng gọi: "Dì ơi", nước mắt lưng tròng nói: "Dì ơi, cháu…”

Dì Hồ đi tới, vỗ vỗ cô rồi nói: "Ngoan, cháu không cần nói gì cả.”

Nếu ngay từ đầu dì Hồ đã hoàn toàn tin tưởng Lâm Thư, đầu tiên là nói cô là người yêu của con trai bà, sau đó còn nói là vì thích con trai bà nên mới đến đại đội Thanh Hà, nhưng sau những sóng gió vừa rồi, biết ở Tây Châu có người nhà họ Chu như vậy, tuy chưa hiểu hết nhưng cũng đoán được đại khái đầu đuôi câu chuyện.

Cô gái này hẳn là đã bị ép đến đường cùng.

Những tên gϊếŧ người này.

Thời đại nào rồi, mà lại vẫn còn giữ cái quan niệm của xã hội phong kiến như vậy.

Bà đau lòng ôm lấy Lâm Thư, nói: “Nhà này ngày xưa vốn là nhà của bà nội cháu, sau này đây cũng chính là nhà của cháu, có dì ở đây rồi, không phải sợ gì hết, không ai bắt nạt được cháu cả.”

Nước mắt Lâm Thư lập tức tuôn ra như suối, cô vùi mặt vào lòng dì Hồ khóc rưng rức.

Kể từ khi cô nghe được tiếng lòng của Lâm Mỹ Lan, từ lần ba bị điều về nông thôn đến lúc bị Chu Thành Chí ép hôn, mặc dù cô luôn tự nhủ ba mẹ sẽ ổn thôi, sẽ có ngày ba cô được trở về, chỉ cần ba mẹ ổn thì cô không việc gì phải sợ, nhưng thực ra trong lòng cô cảm thấy rất sợ hãi. Cô sẽ không bao giờ đầu hàng trước nỗi sợ. Cô đã hứa với mẹ rằng cô sẽ sống thật tốt để bảo vệ em trai mình.

Nhưng cô biết cô vẫn luôn kìm nén sự bất an trong lòng mình.

Phải đến lúc này cô mới thực sự thả lỏng bản thân.

Cô nói lí nhí: "Cháu cảm ơn dì.”

Đến khi lấy lại bình tĩnh, cô nghĩ đến Điền Thu Hồng và Cao Hiểu Liên, nói: "Cháu biết dì ra mặt vì cháu, nhưng mà cô giáo Cao ấy… Nếu như không phải vì cháu, cô giáo Cao sẽ đi xem mắt với anh Lương. Cô giáo Cao thích anh Lương như thế, hai mẹ con họ ghét cháu là chuyện đương nhiên.”