"Tao biết mày không phải người như thế, nhưng mày nghĩ chuyện này nói ra dễ dàng à? Lúc tao kịp nhận ra thì Đăng Khoa đã thích mày rồi, thậm chí tao còn không biết mày có thích nó không, mày bảo tao phải nói với mày thế nào? Châu Anh, nếu như tao không coi mày là bạn, tao sẽ không nói những lời này đâu."
Tôi lặng người đi.
Chúng tôi không nói với nhau câu nào suốt quãng đường về.
Lúc đến nhà Trần Minh Tâm, trước khi bước vào trong nhà, nó nói với tôi:
"Tao biết là tao không công bằng với mày, nhưng mày là người bạn quan trọng với tao, và tao không muốn kết thúc tình bạn một cách lãng xẹt như thế. Nếu nó vì một thằng con trai thì thực sự tao thấy nó không đáng. Tao cảm thấy nhẹ nhõm vì có thể nói ra được hết với mày, mày có thể quyết định có muốn làm bạn với tao tiếp không, tao tôn trọng quyết định của mày."
Tôi rũ mắt, không nhìn nó mà chỉ gật nhẹ đầu.
"Tao về nhé."
"Ừm, đi đường cẩn thận."
***
Buổi chiều, lúc đến lớp, tôi nhìn thấy một cốc trà bưởi Starbucks trên bàn mình.
Người biết tôi hay gọi trà bưởi khi đến Starbucks không nhiều, và người tốt bụng tặng tôi đồ uống từ một brand cao cấp như vậy thì chỉ có một người thôi.
Tôi để balo xuống ghế, im lặng cầm cốc trà bưởi đi thẳng đến chỗ Trần Minh Tâm. Khi nhìn thấy rõ đồ vật trên tay tôi, tôi có thể nhận ra sắc mặt nó tụt đi vài tông màu ấm.
Tôi thản nhiên ngồi xuống cạnh nó, mỉm cười:
"Có người để cốc Starbucks này trên bàn tao, mày có muốn uống chung không?"
Trâm với Việt chia tay.
Chuyện cũng không có gì bất ngờ.
Tình trạng mối quan hệ của hai đứa nó sẽ chẳng liên quan gì đến tôi, nếu như tôi không ngồi cùng bàn với chúng nó ở lớp học thêm Vật Lý.
Lúc Trâm và Việt còn yêu nhau, tôi ngồi ngoài cùng, Trâm ngồi giữa, Việt ngồi trong cùng. Bây giờ chúng nó nhét tôi vào giữa, hai đứa ngồi hai đầu bàn, không ai nói với ai câu nào. Tôi không phải người thích nói nhiều, nhưng mà cái không khí im lặng chết chóc thế này thì vượt quá sức chịu đựng của tôi rồi!!
Lớp Vật Lý tôi học thêm rất đông, hôm nào cũng kín chỗ, muốn chuyển chỗ ngồi là chuyện không thể. Tôi đã thử đề xuất ý kiến một trong hai đứa xin nghỉ, tìm một lớp dạy Lý khác, nhưng chúng nó đều trả lời cùng một câu:
"Nó không nghỉ thì thôi, sao tao phải nghỉ?"
Tuyệt vời, giờ thì tao sẽ nghỉ để cho chúng mày vừa lòng.
Đấy là tôi nghĩ thế thôi, chứ tất nhiên tôi sẽ không nghỉ thật. Chúng nó không nghỉ thì thôi, tại sao tôi lại phải nghỉ? Nhưng mà ngồi học giữa hai đứa mới thất tình đúng là cực hình, cho nên tôi cần tìm một ai đấy chịu chung cái cực hình này với tôi.