"OK rồi đấy!" Tôi thu tay lại, ngắm nghía đầu tóc của nó, vẫn cảm thấy không hài lòng lắm "Thực ra tao thấy... A? Sao thế?" Tôi giật mình nhận ra từ nãy tới giờ Gia Khánh đang chăm chú nhìn mình, còn khoảng cách giữa chúng tôi thì trở nên cực-kỳ-gần, gần đến mức tôi có thể ngửi được mùi hương nước xả vải nhàn nhạt tỏa ra từ trên người nó. Thơm quá.
Gia Khánh không lên tiếng, nó vẫn im lặng chú mục vào tôi. Tôi ngẩn người nhìn sâu vào trong mắt nó, tôi có thể thấy được hình bóng của mình phản chiếu qua đôi đồng tử nâu sậm xinh đẹp kia, cùng với vô vàn tia sáng li ti tựa sao trời. Nếu như nó cứ nhìn tôi thế này, có lẽ tôi sẽ chết đuối trong ánh mắt của nó mất...
Đột nhiên Khánh vươn tay ra, nó chạm khẽ vào má tôi, ngón cái cùng với ngón trỏ nhẹ nhàng mân mê nơi gò má, động tác dịu dàng như đang âu yếm tình nhân. Tôi cảm nhận được vết chai mỏng trên đầu ngón tay nó, hình như là do tập đàn, khi chạm vào da tôi có hơi nhám, nhưng không khiến tôi khó chịu. Tôi nuốt khan, bắt đầu cảm thấy hít thở khó khăn, trái tim thì đập nhanh như muốn bay ra khỏi l*иg ngực, cảm giác hồi hộp và mong đợi khó hiểu tựa như cơn sóng từng chút một dâng lên. Tôi phải lùi lại, hoặc đẩy nó ra, nhưng nếu tôi làm thế nó sẽ nhận ra ngay tôi đang bối rối. Làm sao đây... nghĩ đi Châu Anh...
Ngay trong khoảnh khắc trước khi nó cúi đầu xuống, tôi kịp giữ lấy tay nó, tỏ ra bình tĩnh hỏi:
"Sao thế? Trên mặt tao dính gì à?"
Gia Khánh hơi khựng lại một chút, nó cười nhẹ, gật đầu: "Ừ, trên mặt mày có gì đó, để tao lau nốt cho."
Tôi buông tay nó ra, ngoan ngoãn nghiêng mặt sang một bên để nó nhìn cho rõ, mặc dù tôi chắc đến 99% là trên mặt tôi chẳng dính cái mẹ gì cả.
"Ừa, lau hộ tao với."
Khánh niết nhẹ lên má tôi, động tác nhanh hơn vừa nãy rất nhiều.
"Xong rồi." Nó mỉm cười, xoa đầu tôi.
"Tao cảm ơn." Tôi cười với nó, sau đó lặng lẽ lùi lại một khoảng cách an toàn.
Gia Khánh vừa định nói gì đó thì chúng tôi nghe thấy tiếng chậc lưỡi từ bàn trên. Tôi giật mình quay đầu nhìn lên, damn, Đặng Quang Long đang lắc đầu đưa mắt liếc qua liếc lại giữ tôi và Gia Khánh, khóe miệng nhếch lên một cách đầy ẩn ý.
"Làm sao?" Tôi tỏ ra khó chịu lừ mắt nhìn thằng Long, nhưng trong lòng lại bất giác cảm thấy chột dạ, mặc dù tôi không biết vì sao mình lại có cảm giác này.