Chanh Mật Ong

Chương 27

.

.

Khi chúng tôi ra khỏi cổng trường, tôi đề nghị chở Châu Anh. Tôi không ngại để con gái lái xe, dù sao trong những việc nhỏ nhặt thế này, chỉ cần con gái muốn, tôi đều có thể dễ dàng nhượng bộ. Tôi cũng biết rõ lý do Châu Anh chủ động muốn chở tôi, chỉ là nó đi quá chậm, chậm đến mức tôi mất hết sạch kiên nhẫn.

Châu Anh hơi do dự một chút, cuối cùng nó vẫn gật đầu nhường vị trí cho tôi.

Damn, càng ngày tôi lại càng thấy Châu Anh hợp gu. Nó thông minh, tinh tế, biết cách nói chuyện, có khiếu hài hước, và đặc biệt là biết điểm dừng. Kiểu con gái thế này rất khó tán, thậm chí, càng tấn công nhiệt tình thì lại càng phản tác dụng. Nhưng mà, cái gì càng có tính thách thức thì mới càng thú vị.

Đi được một đoạn, đột nhiên Châu Anh vỗ nhẹ vào vai tôi. Nó hơi ngập ngừng một chút.

"Lỡ mà có người phát hiện mày chở tao về thì sao?"

Tôi hỏi lại nó: "Người ta thấy mày đi với tao thì làm sao?" Thực sự thì tôi không cảm thấy vấn đề có gì to tát, hơn nữa, điều này còn giúp tôi loại được không ít thằng có ý định tiếp cận Châu Anh. Tất nhiên tôi không ngán thằng nào cả, nhưng bớt được càng nhiều rắc rối càng tốt.

Châu Anh chán nản thở dài:

"Mày không biết siêu năng lực stalk của con gái à? Khéo ngày mai cả dòng họ nhà tao đều bị mấy em gái thích mày đào ra hết."

Tôi chợt rùng mình nhớ đến bạn gái cũ hồi tôi còn học trên Hà Nội. Hồi đấy tôi vẫn còn non, dùng có một account Facebook cho tất cả mọi thứ. Tôi nhớ tôi chỉ like bài và rep comment con bạn cũ ở một cái page xàm *** nào đấy, thế quái nào mấy tiếng sau em ấy stalk ra info từ thời còn học mẫu giáo của con bạn tôi, sau đó bù lu bù loa đòi tôi giải thích, chửi tôi bắt cá hai tay. Thôi giải thích cái mẹ gì nữa, giải tán quốc hội sớm cho lành.

Tôi hơi ái ngại hỏi nó:

"Mày có chắc là không ai nhận ra mày không?"

Nếu vì tôi mà Châu Anh vướng phải rắc rối, thế thì nó không ghét lây cả tôi là may, còn cua thế nào được nữa.

"Chắc chắn." Châu Anh đáp lại chắc nịch. Hình như nó rất tự tin rằng cái kính râm và áo khoác sẽ biến nó thành một người khác.

Tôi bất lực thở dài. Đôi khi nó rất khôn khéo, nhưng có những lúc nó còn ngây thơ hơn thằng em 5 tuổi của tôi nữa.

Đúng lúc này, thằng Lâm từ phía sau phóng xe vượt qua chúng tôi. Trâm ngồi sau xe nó mỉm cười vẫy tay với Châu Anh, nói to: