Phương Uyên hơi ngẩn người, vài giây sau cô nàng mới lắc đầu nói không sao, nhưng vẻ thất vọng hiện rõ mồn một trên mặt.
Đợi mấy đứa con gái lôi kéo nhau rời đi, tôi mới từ tốn kéo kính râm xuống, im lặng nhìn Gia Khánh. Đấy, mày thấy chưa?
Khánh hiểu ngay ý tôi, nó cố gắng giải thích:
"...Đấy không phải fangirl của tao."
Tôi bĩu môi, từ chối cho ý kiến.
"Ừ, cứ coi là thế đi."
"..."
Đợi thêm một lúc nữa cho nhà xe vãn bớt người, cuối cùng thì chúng tôi cũng có thể ra ngoài.
Trường tôi có quy định học sinh không được đi xe trong trường, cho nên chúng tôi phải dắt xe qua một khoảng sân trường rất rộng. Tôi cố gắng làm lơ vài ánh mắt dò xét từ mấy bé lớp 10, tìm một chủ đề gì đó nói chuyện để gϊếŧ thời gian.
"Bé vừa nãy không phải gu mày à?"
"Tao chỉ không hay add người lạ thôi, mày nghĩ đi đâu thế?" Gia Khánh nhún vai.
Tôi híp mắt nhìn nó, Gia Khánh vẫn tỏ ra vô cùng bình thản, dường như nó thực sự không accept em Phương Uyên chỉ vì cái lý do vớ vẩn kia vậy. Tôi đảo mắt, nói một câu không liên quan:
"Tao đoán nhé, mày thích con gái cao, da trắng, tóc dài và cười đẹp, đúng không?"
"...Sao mày biết?" Thằng Khánh quay đầu nhìn tôi, nhướn mày.
"Vì mày cứ liếc nhìn em gái đi cùng em Uyên kia suốt. Với lại, tao vô tình được nhìn thấy hai trong số rất nhiều bạn gái cũ của mày."
"..."
"Mày đang nghĩ là, sao cái con này bình thường nhìn hiền hiền ngu ngu, chẳng bao giờ thấy nói câu nào, thế mà cái gì nó cũng biết, đúng không?" Tôi mím môi nhịn cười, nâng mắt nhìn nó.
Gia Khánh cười khẽ một tiếng. Nó chợt đứng lại, vươn tay kéo kính râm của tôi xuống, ép tôi nhìn thẳng vào mắt nó, hạ giọng nói:
"Không phải, tao đang nghĩ, hình như càng lúc tao lại càng thấy thích mày hơn rồi."
Tôi cười nhạt, liếc mắt ra chỗ khác.
"Mày có biết những người nói thế với tao đều đang ở đâu không?"
"Ở đâu?"
"Ở trong list block của tao."
Gia Khánh bật cười, nó trả lại kính cho tôi, nghiêm túc nói:
"Tao muốn làm bạn với mày."
Tôi thấy hơi bất ngờ vì sự thẳng thắn của nó. Không biết nó có muốn làm bạn với tôi thật không, nhưng mà có một số thứ tôi phải nói rõ:
"Nếu muốn làm bạn với tao, thì mày dừng ngay kiểu thở ra câu nào là thính câu đấy với tao đi, nói chuyện bình thường giống bạn bè ấy."
Gia Khánh ấm ức nhìn tôi:
"Tao làm gì có như thế?"
Tôi liếc nó:
"Và thôi cái kiểu giả trân này nữa, mệt quá đi mất."