Thập Niên 70: Thiên Kim Bị Ôm Đi Đã Trở Lại

Chương 44

Anh ta cũng đang phiền não, nghe được mẹ mình nói như vậy thì bùng nổ. Anh ta nói: “Quyến rũ cái gì mà quyến rũ chứ, người ta vốn không nhìn trúng con của mẹ.”

Nói xong thì anh ta cầm áo khoác đi ra cửa. Anh ta đi một vòng, đi tới đi lui vậy mà lại tới vườn hoa sau núi của tổ thực phẩm. Sau đó anh ta liền nhìn thấy Nhan Hoan.

Anh ta thấy Nhan Hoan bưng một chùm mai vàng đi ra khỏi rừng thì trợn mắt lên, nhất thời bùng lên sự oán giận. Anh ta đứng ngây ra đó, cũng không đi lên. Nhưng đây là lúc hết giờ làm việc, chỗ anh ta đứng là chỗ Nhan Hoan phải đi để ra khỏi vườn.

Nhan Hoan nhíu mày. Sau khi trải qua nhiều lời đồn đại, trong đó có một phần lớn là xuất phát từ con người này khiến cô khó có thể nhìn anh ta một cách bình thường như trước đây mà không có gì ghét bỏ.

Nhưng cô vẫn không thèm để ý đến anh ta. Cô ôm hoa mai trong ngực rời đi, nhưng lúc đến gần Tiền Chí thì cô dự định đi vòng qua người anh ta.

“Đồng chí Nhan… Nhan Hoan.”

Mắt thấy Nhan Hoan muốn lách qua người mình thì rốt cuộc Tiền Chí cũng lên tiếng.

Nhan Hoan quay đầu lại nhìn anh ta. Sau đó mặt cô không đổi sắc, tiếp tục quay đầu rời đi.

Tinh thần Tiền Chí hơi bất ổn, mắt thấy Nhan Hoan muốn đi thì cuối cùng anh ta quyết định một ăn cả hai ngã về không. Anh ta vụng về nói với người đẹp trong mộng của mình, câu trước hơi đá câu sau: “Đồng chí Nhan Hoan, tôi rất thật lòng với cô. Mặc dù tôi biết chúng ta ít tiếp xúc, cô chưa hiểu rõ tôi. Nhưng tôi có thể cho cô thời gian để cô hiểu tôi…. Cô sẽ biết tôi đối xử với cô rất tốt… Còn nữa, chuyện ở nhà cô, những lời đồn đại kia, cô yên tâm đi, những chuyện đó, chỉ cần chúng ta ở bên nhau thì tôi có thể thay cô giải quyết tất cả.”

Tôi còn nghi ngờ là anh làm đó.

… Tuy là lần trước Triệu Thành Tích nói với cô Quách Đại Vi có liên hệ với thanh niên trí thức bên này thì cô đi điều tra, trong lòng cũng đã nghi ngờ người khác. Nhưng cả nhà Tiền Chí này cũng nói về cô không hay ho gì.

Cô chẳng muốn để ý gì đến anh ta, nhưng vẫn nói một câu: “Anh tránh xa tôi ra một chút là được.”

Cô còn lười nói nên quản mẹ ruột với cô ruột của anh đi. Bởi vì cô đoán nói cũng vô ích. Cô nói xong thì cũng bỏ đi.

Tiền Chí quýnh lên, thế mà bước lên một bước muốn túm lấy Nhan Hoan. Nhan Hoan lách người, sau đó duỗi chân. Tiền Chí đến một góc áo của Nhan Hoan cũng không túm được, hơi lảo đảo sau đó nhào lên tuyết, ngã sấp mặt. Nhan Hoan làm như cái gì không thấy, xoay người rời đi.

Tiền Chí từ dưới đất bò dậy, cũng không đoái hoài tới việc lau đi tuyết trên mặt, nói với theo Nhan Hoan: “Đồng chí Nhan Hoan, tôi biết cô có thể có chút hiểu lầm với tôi, nhưng tôi thật lòng với cô… À, đúng rồi, hôm qua tôi còn tìm dượng tôi xin địa chỉ của cậu cô. Ông ấy bị điều đến đại học Nông nghiệp ở Tây Châu làm giáo sư. Đồng chí Nhan Hoan, nếu cô muốn đi tìm cậu thì cuối tuần này tôi có thể dẫn cô đến thành phố Tây Châu…”

Đại học Nông nghiệp, thành phố Tây Châu.

Nhan Hoan nhíu nhíu lông mày, sau đó như thể cảm giác được gì đó nên quay đầu nhìn nghiêng ra phía sau. Ở xa xa, dưới tán cây hoa mai, ngay lúc này người khó mà xuất hiện ở đây, Triệu Thành Tích, thế mà lại xuất hiện ở đó.”

Cô hơi sửng sốt, lập tức mặc kệ đối phương có nhìn thấy hay không thì giãn cơ mặt, mỉm cười với anh. Sau đó cô quay đầu nói với Tiền Chí: “Không cần, tôi đã có bạn trai. Nếu đến thành phố Tây Châu, bạn trai tôi sẽ đưa tôi đi.”

Tiền Chí trơ mắt nhìn Nhan Hoan sải bước đi về phía trước, sau đó ánh mắt anh ta nhìn ra xa, cuối cùng thì thấy Triệu Thành Tích, đội trưởng Triệu đứng ở phía bên kia.