Triệu Thành Tích đi thẳng một đường, đột nhiên mở miệng nói: “Tôi tìm người điều tra ở Thanh Châu. Người tên Quách Đại Vi kia đã biết cô ở đây, hơn nữa anh ta còn tìm được một thanh niên trí thức khác ở nông trường… Những chuyện liên quan đến lời đồn đại của cô có thể liên quan đến cái này. Nhưng cô không cần quá lo lắng, chỉ là lời đồn. Mọi chuyện điều tra ra được, tôi…”
Anh nói đến đây thì dừng lại, câu nói kia vốn là “giúp cô xử lý” dừng lại bên môi đổi thành “tất nhiên là vấn đề cũng sẽ được giải quyết”.
Thực ra với tính cách của anh thì sẽ chờ mọi chuyện điều tra xong, có kết quả thì mới mở miệng nói. Chỉ là khi anh nghe được cô nói chuyện với thím Liêu, ngữ khí của cô có vẻ như rất nhẹ nhàng thì anh lại lo cô sẽ vì những lời đồn đại này mà bị dày vò.
Dù kết quả là chưa hoàn toàn điều tra ra nhưng nói cho cô biết thì cô cũng có thể yên tâm hơn. Ít nhất là có dấu vết để điều tra, có thể giải quyết được.
Đột nhiên Nhan Hoan nhìn anh, mấy câu đó thực sự chứa rất nhiều tin tức. Anh tìm người điều tra ở Thanh Châu, điều tra cái gì, vì cái gì mà điều tra chứ? Là bởi vì câu cô nói lần trước lúc anh đưa cô về sao?
Thanh niên trí thức mà Quách Đại Vi tìm được ở nông trường đã làm những chuyện gì chứ? Chuyện đồn đại kia không đơn giản, cô vốn tưởng rằng là Tiền Chí và chỗ cô anh ta là Tiền Huệ Chi.
Nhan Hoan nghĩ đến tất cả những chuyện này thì nhất thời dừng bước.
Anh nhìn cô dừng lại thì cũng dừng lại theo, nhìn sang cô, nhưng rất nhanh đã dời mắt đi chỗ khác. Anh nói: “Đi thôi. Không cần quá lo lắng đâu, vẫn hãy cứ tiếp tục như lúc trước, làm tốt chuyện của mình là được.”
“Cảm ơn anh.”
Nhan Hoan nói.
Có thể là do quá nhiều tin tức, Nhan Hoan nghĩ đến những chuyện này nên nhất thời cũng không nói gì nhiều. Anh cũng không nhiều lời. Hai người vẫn như lúc trước, một người trước một người sau, nhưng lại như có thứ gì đó đã thay đổi. Dù đều là im lặng nhưng lại như có một sự ăn ý gì đó hòa vào trong không khí.
Anh vẫn đưa cô đến giao lộ thì dừng lại.
Lúc Nhan Hoan đi đến cổng thì quay đầu nhìn thoáng qua, từ xa vẫn thấy anh đứng ở đó, hình như còn không thay đổi tư thế. Trong lòng cô đột nhiên có một sự kì lạ, là cảm giác rất an tâm.
Đây là lần đầu tiên sau khi ý thức của cô thức tỉnh mà cô có cảm giác như vậy.
*****
Bên phía Triệu Thành Tích thì nhìn Nhan Hoan đi vào bên trong, vẫn đứng nguyên một chỗ một lúc. Đợi đến khi trời đất âm u, tuyết rơi dày, bông tuyết không ngừng rơi lên mặt và cổ thì anh mới như tỉnh lại, quay người rời đi.
Chỉ là đi một vòng, ngoại trừ về ký túc xá cũng không còn chỗ nào để đi. Nằm ở trên giường thì trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh cô đứng giữa đất tuyết ngẩng đầu nhìn chằm chằm mình.
Buổi tối Tiểu Thạch Đầu lại gọi anh đến nhà họ Liêu ăn cơm. Lần đầu tiên anh cảm thấy ký túc xá có hơi trống trải, đến nhà họ Liêu cũng rất tốt. Anh đến nhà ăn mua một hộp thịt kho tàu rồi qua đó…
Lúc này Nhan Hoan không có ở đây thì thím Liêu mới nói với sư phó Liêu và Triệu Thành Tích chuyện của cô.
Bà nói: “Những con người này, bình thường nhìn không phải là chó mà hình người sao, cứ lén lút nói sau lưng con nhà người ta như vậy. Không biết những câu nói kia ảnh hưởng rất lớn đến con gái nhà người ta sao?”
Nói một hồi lại thở dài. Bà nói tiếp: “Tiểu Nhan cũng không dễ dàng gì, vì xinh đẹp mà ngày nào cũng bị hãm hại… Tôi thấy con bé nếu không phải là bị người ta ép đến mức không còn cách nào thì cũng sẽ không chạy đến chỗ tôi xin giới thiệu cho một đối tượng đâu.”