Cũng đúng, nếu như thực sự là giản dị trung thực còn có thể làm loạn trong nhà như vậy sao, ngay cả công việc trong thành phố cũng không cần, một thân một mình chạy đến Đại Tây Bắc. Ai mà biết trong đầu suy nghĩ những cái gì chứ?
Dù trong lòng bà ta tức giận thì cũng từ bỏ kế hoạch ban đầu, tiếp tục quan sát đã.
Một bên khác, Nhan Hoan rời khỏi nhà họ Dương, quay đầu nhìn sân nhà họ Dương lại nghiến răng nghiến lợi. Là cái thứ gì vậy chứ?
Nhưng cô cũng thở dài, nếu không nghĩ cách thì sau này có khả năng sẽ có rất nhiều cái thứ như vậy. Hôm nay là cháu trai chủ quản, ngày mai là cháu trai đội trưởng, ngày mốt khả năng còn có mấy tên du côn nữa. Cô không sợ chỉ ngại phiền phức.
Ai mà cả ngày bị con muỗi vây quanh ong ong bên cạnh mà không thấy phiền chứ?
Cô quay về điểm thanh niên trí thức. Vừa bước vào sân đã thấy một nhóm thanh niên trí thức già vừa dọn bát đũa vừa cười nói gì đó.
Lúc này cô cũng không có tâm tư nói nhiều với bọn họ, chỉ gật đầu, lên tiếng chào rồi đi qua, dự định về ký túc xá nghỉ ngơi một hồi rồi tính tiếp. Ai biết được mới đi vào sân, bước lên bậc thang thì nghe được giọng Nhiêu Thiết Lan nói: “Người xinh đẹp đúng là khác biệt, mới đến đây vài ngày đã để người ta nói chuyện mấy năm, còn muốn cướp đối tượng sắp đính hôn của người ta đi. Thật là khiến cho một đám thanh niên trí thức già chúng ta ở đây lao động cực khổ nhiều năm như vậy được mở mang kiến thức một phen.”
Bước chân Nhan Hoan khựng lại. Bây giờ cô không phải người mà nghe người khác mắng mình còn làm như không nghe thấy. Cô quay người, từ từ đi đến trước mặt Nhiêu Thiết Lan, nhìn cô ta, cười nói: “Chị nói cái gì vậy hả?”
Nhiêu Thiết Lan vốn chỉ muốn đâm chọc Nhan Hoan, làm nhục cô để trong lòng cô khó chịu, cũng lan truyền cái tiếng hồ ly tinh cho cô. Nhưng cô ta không ngờ đối phương vậy mà dám đến trước mặt mình. Dù sao cũng là nói sau lưng người ta nên nhất thời có hơi chột dạ. Nhưng cô ta nghĩ rằng mình cũng không nói thẳng tên người ta, chẳng lẽ người ta còn có thể tự nhận sao? Hơn nữa, những câu này cũng không phải là cô ta tự nói.
Cô ta nghĩ đến chuyện Nhan Hoan vừa đến mấy ngày mà cả ngày mang bánh hoa mai chạy đến khu người nhà của đội công trình, lại đến nhà cháu trai chủ quản. Trong lòng cô ta thực sự vô cùng ghét bỏ, thù mới hận cũ khiến cho cô ta rất tức giận.
Bên chỗ đội công trình có một đống nam thanh niên chưa lập gia đình, đều là bộ đội giải ngũ quay về, ai ai cũng cường tráng, khí chất oai vệ. Mà đừng nhìn bọn họ bây giờ giống thanh niên trí thức ở lại nông trường. Nhưng thực ra bọn họ đều là nhân viên lãnh lương quốc gia, hộ khẩu đều ở thành phố. Sau khi hoàn thành các hạng mục bọn họ sẽ quay về thành phố. Những nữ thanh niên trí thức ở nông trường muốn về thành phố dùng mọi cách để suy nghĩ thì tất nhiên sẽ không quên bên đội công trình.
Tìm một đối tượng ở đội công trình thì sẽ có cơ hội quay về thành phố. Lúc đội công trình mới đến nông trường, Nhiêu Thiết Lan cũng đã từng có suy nghĩ như vậy. Nhưng cuối cùng, tất nhiên là không thành rồi. Nghĩ tới những cái này, cô ta nhìn gương mặt của Nhan Hoan lại càng không vừa mắt nổi.
Cô ta bước chân vừa mới lùi về sau lên, đứng thẳng người, nở nụ cười, nói: “Không có gì, chỉ là sáng hôm nay lúc ra ngoài tôi nghe nhóm nam thanh niên trí thức nói rằng nông trường chúng ta mới đến một nữ thanh niên trí thức xinh đẹp như hồ ly vậy. Vừa mới mấy ngày đã làm mê muội rất nhiều người, nhưng có mê thế nào thì cũng không có hy vọng.