Thập Niên 70: Thiên Kim Bị Ôm Đi Đã Trở Lại

Chương 9

Nói xong thì cô ấy quay qua Trần Mẫn Phân, nói: “Có đúng không đội trưởng?”

Trần Mẫn Phân mỉm cười gật đầu. Cô ấy là đội trưởng đội nữ thanh niên trí thức, bên văn phòng thanh niên trí thức có sắp xếp gì đều sẽ thông báo cho cô ấy. Nhưng lần này đột nhiên có người mới đến mà cô ấy không hề có một chút thông tin nào.

Nhan Hoan mỉm cười giải thích: “Là chính em tự xin đến, trước kia cậu em làm việc ở đồn điền trong nông trường này, từ nhỏ em cũng thích trồng dược liệu và hoa tươi. Trong thành phố không dễ sống, em liền nghĩ hay là về nông thôn đi. Ai mà ngờ về đây mới biết cậu em đã bị điều đi.”

Nói xong thì cô giang tay ra, dáng vẻ có hơi bất đắc dĩ. Nhưng sau đó cô lại mỉm cười, nói: “Nhưng cũng không sao, em thực sự thích nơi này. Mấy chị không biết là lúc còn nhỏ em được sinh ra ở nông trường này đó.”

Nhất thời mọi người có hơi im lặng, vẻ mặt cũng có chút phức tạp. Các cô vẫn luôn cảm thấy mọi chuyện hẳn là không đơn giản như vậy… Hơn nữa Nhan Hoan thực sự rất xinh đẹp, là kiểu càng nhìn càng đẹp, một nụ cười, một cái nhăn mày cũng sẽ hấp dẫn người ta. Người như vậy đột nhiên xuống nông thôn thì rất khó để người ta không nghi ngờ có phải có vấn đề gì trong đó. Nhưng lúc này cũng chỉ vừa mới quen, cô đã nói như vậy thì các cô ấy cũng nghe thôi. Trong lòng ai mà không cất giấu những chuyện không thể nói ra chứ?

Mấy người trong ký túc xá tính cách khác nhau, nhưng cũng xem như là ở chung khá hòa hợp. Cũng không biết có phải là ở đây lâu, được cuộc sống mài dũa không mà trên người ai cũng có sự bao dung nhẫn nại. Đến cả Lương Tuyết Cầm nhìn có vẻ lạnh nhạt kiêu ngạo cũng đều rất khách sáo. Nhan Hoan ở chung với các cô ấy rất tốt.

Nhan Hoan cứ như vậy mà sống ở đó.

Ngày hôm sau cô đến đồn điền nghe ngóng chuyện của cậu mình, rất nhanh cô đã biết được cậu mình đến nông trường lớn ở thành phố Tây Châu. Nhưng những người kia không cho cô địa chỉ liên hệ với cậu, nói là cô nên đến hỏi đồn trưởng, không chừng là ông ấy sẽ biết.

Nhan Hoan cảm ơn mọi người, tạm thời không điều tra thêm. Cô lại đến văn phòng thanh niên trí thức để hỏi chuyện sắp xếp công việc.

Nhân viên công tác giới thiệu qua về tình hình nông trường với cô. Cách đây mấy năm thì thanh niên trí thức đến đều thống nhất sẽ xuống đất khai hoang và trồng trọt. Nhưng, thứ nhất là gần đây việc xây dựng nông trường cơ bản đã hoàn thành, có nông dân và công nhân phụ trách những việc liên quan đến trồng trọt. Thứ hai là đã nhiều năm trôi qua, nhóm thanh niên trí thức đã sớm rải rác đến các phòng ban khác của nông trường, hai năm nay rất ít khi có người đến nên công tác quản lý đã lỏng lẻo hơn rất nhiều. Những thanh niên trí thức mới tới thì có thể lựa chọn các vị trí công việc còn trống khác. Đương nhiên là Nhan Hoan mới đến, đừng nghĩ đến những vị trí mà ai cũng muốn làm như giáo viên… Đến nhà ăn hoặc đội sinh hoạt làm tạp vụ thì còn có thể.

Thực sự cũng không còn vị trí trống nào có thể lựa chọn.

Nhan Hoan mở ra quyển sổ giới thiệu các đội mà nhân viên công tác đưa cho cô. Cô nói: “Bên chỗ đồn điền còn thiếu người không? Từ nhỏ tôi đã biết trồng dược liệu và làm vườn, lúc trước cũng đã đi làm ở một công ty dược liệu, hiểu rất rõ dược tính của dược liệu và tập tính của hoa cỏ. Nếu qua bên kia có thể làm việc được.”

Nhân viên công tác nhớ đến chuyện Nhan Hoan từng nói cậu của cô làm việc ở đồn điền khoảng hai mươi năm. Anh ta nghĩ bên kia sẽ có nhiều bạn cũ của cậu cô, thêm nữa mỗi khi cuối năm thì bên đội làm vườn đều bận rộn cho ngày tết, nên anh ta nói: “Được thôi, bây giờ những ngành khác đều rất nhàn những chỗ đồn điền làm vườn chắc chắn là thiếu người. Vậy lát nữa tôi đóng dấu cho cô, cô mang theo thư giới thiệu đến chỗ đội làm vườn báo cáo là xong.”

Nhan Hoan mang thư giới thiệu đến đội làm vườn của đồn điền.