Đặc biệt sau khi bọn họ kết hôn một năm thì có con, còn là song sinh, Thẩm Vi Vi vui mừng, vốn chỉ muốn đơn giản sống hạnh phúc như vậy đến hết đời, nhưng không ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Khi đó cô muốn đi công xã gọi điện thoại cho Trình Diễm, nói chuyện theo quân.
Lúc trước con còn nhỏ, ngồi xe lửa không thuận tiện, cô bèn mang theo hai đứa ở lại quê nhà, bây giờ con đã sắp một tuổi, một mình cô có thể trông nom sang, hơn nữa vừa lúc Trình Diễm có thời gian nghỉ, có thể trở về đón bọn họ.
Nhưng ngay trên đường đi tới công xã, Thẩm Vi Vi chợt bị chiếc xe chạy tới đυ.ng trúng, lúc này hôn mê bất tỉnh.
Cô vốn cho là lần này mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ gì, không ngờ bên tai lại vang lên một giọng nói.
Thanh âm kia nói mình là hệ thống, còn nói thế giới Thẩm Vi Vi đang sinh sống thật ra là một quyển sách.
Mẹ của nữ chính sách gốc là người xuyên sách, tai nạn xe cộ hôm nay chính là cơ hội cho cô ấy xuyên vào, mà Thẩm Vi Vi, đơn thuần bị liên lụy tới.
Thẩm Vi Vi: “...”
Còn không đợi cô nói cái gì, hệ thống lại nói: “Nhưng mà điều tra chứng tỏ, cho dù không có tai nạn xe cộ này, tuổi thọ của cô cũng chỉ còn lại hai năm. Nhưng vì chuyện hôm nay là sai lầm của chúng tôi, nếu cô có thể đáp ứng điều kiện của tôi, tôi không chỉ có thể đưa cô trở lại, còn có thể giúp cô sống lâu trăm tuổi.”
Thực ra bây giờ Thẩm Vi Vi trở lại, hệ thống cũng có thể làm được, nhưng cứ như vậy rất có thể cấp trên sẽ biết trong công việc của nó xuất hiện sai lầm, cho nên phải nghĩ cách trà trộn sai lầm này qua.
Thẩm Vi Vi nghe xong lại lập tức gật đầu.
Cô mới hơn hai mươi tuổi, còn có hai đứa con nhỏ như vậy, nếu cô chết, con của cô phải làm sao? Chỉ cần có thể sống sót, mặc kệ điều kiện gì cô cũng đáp ứng.
Nói là điều kiện, thực ra hệ thống chính là sợ chuyện mình thất trách bị cấp trên phát hiện, chỉ có thể kéo dài thời gian.
Nó tìm kiếm, đưa Thẩm Vi Vi vào một thế giới nhỏ dễ tiến vào nhất, để cho cô ở trong đó bốn năm, giờ đã đến lúc, là có thể đưa cô trở về.
Thực ra thế giới Thẩm Vi Vi đi chính là thế kỷ hai mười sau này, tay nghề cô tốt, tuy mới tới sống có hơi không quen, nhưng sau khi tìm hiểu, dựa vào tài nấu nướng của mình tìm chỗ làm việc, sinh sống an ổn.
Cứ như vậy qua vài năm, cô phát hiện ở đây thực sự rất tốt, đặc biệt còn tốt hơn cuộc sống cô ở thập niên bảy mươi, hoàn cảnh tốt không nói, ngay cả ăn uống cũng không lo.
Thấy cuộc sống cô rất tốt, hệ thống đúng hẹn tới, còn hỏi cô muốn tiếp tục ở đây không.
“Tôi phải về.” Thẩm Vi Vi không cần suy nghĩ trả lời nói.
Dù điều kiện ở đây tốt, cô cũng chưa từng nghĩ sẽ ở lại, đã nhiều năm như vậy, cô luôn luôn nhớ đến người nhà của mình, nhất là hai đứa con của cô...
Trước đây lúc đi, hai đứa con vừa mới tròn một tuổi, chính là tuổi đáng yêu.
Bởi vì trợ cấp Trình Diễm Cao, Thẩm Vi Vi đặc biệt không hề tiếc với hai đứa con, ăn ngon xài tốt chưa từng nương tay, nuôi con trắng trắng tròn tròn, người ta thấy cũng thích, đừng nói thôn bọn họ, ngay cả đi công xã, người khác cũng nói chưa từng thấy qua em bé đẹp như vậy, giống như tiên đồng trong tranh vẽ.