Bầu Trời Sao Của Thiên Kim Thật

Chương 4.1: Mèo con

Trịnh Tây Tây luôn cảm thấy anh đanh chế giễu cô.

Vào thời điểm như thế này, đương nhiên Trịnh Tây Tây không thể nhận thua.

Cô xoay người đối diện với anh, ưỡn lưng: “Anh đang cố gắng bắt chuyện với tôi sao?”

Trịnh Tây Tây cười nói: “Vậy tôi không thể không nhận xét, cách bắt chuyện của anh quá cố tình và không được tự nhiên.”

Dường như Cố Duẫn nghe thấy việc gì đó rất buồn cười, dựa vào ghế dài cười một lúc lâu, cười xong sau đó tiến lại gần cô, đôi mắt câu hồn đoạt vía: “Vậy anh trai cũng dạy em.”

“Với một người đẹp trai như anh, không cần tự nhiên bắt chuyện, càng cố tình đối phương mới càng vui vê.”

Cách quá gần, Trịnh Tây Tây mất tự nhiên lùi về phía sau một chút, không ổn định nói: “Ồ? Sao tôi không thấy vui vẻ.”

“Vì em muội tao⁽¹⁾.” Cố Duẫn khẳng định nói: “Em âm thầm vui vẻ.”

⁽¹⁾ Muộn tao: bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng nội tâm mãnh liệt như lửa

Trịnh Tây Tây: “…”

VÂNG.

Cho anh 9.9 điểm.

Bị trừ 0.1 điểm vì quá tự luyến.

Trịnh Tây Tây nhìn sang bên cạnh.

Anh nhắm mắt dựa vào ghế dài, đeo tai nghe của cô, trông rất thoải mái.

Anh rất cao, đôi chân dài có vẻ không có chỗ dựa, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo cởi hai cúc, có thể nhìn thấy xương quai xanh, dù nhắm mắt lại nhưng biểu cảm trên mặt anh cao ngạo giống giọng điệu anh nói chuyện, mang theo chút bất cần.

Nếu playboy⁽²⁾ cần tìm một nguyên mẫu trưởng thành thì có lẽ nên giống anh.

⁽²⁾ Playboy có nghĩa là tay ăn chơi, gã ăn chơi. Từ playboy thường được dùng với hàm ý tiêu cực để nói về những người con trai ăn chơi xa đọa, những người đàn ông giàu có ăn chơi không có điểm dừng hay hay những kẻ sở khanh hay dụ dỗ những cô gái đẹp.

Cố Duẫn về nước không lâu, ở nhà điều chỉnh múi giờ mấy ngày nay, hôm nay cuối cùng anh cũng dư dả thời gian mang đặc sản anh mang về cho người lớn anh quen biết. Sau khi đưa xong anh định về luôn nhưng vô tình nghe nói hôm qua đã đón Trịnh Tây Tây về.

Gần đây Trịnh Tây Tây đang đứng trên tâm điểm bàn luận, đại thiếu gia cũng hơi tò mò nên đến xem.

Lúc đầu anh hơi buồn ngủ, nhưng thấy Trịnh Tây Tây tìm một nơi rất tốt, ánh mặt trời ấm áp, được một cây đại thụ che chắn, lười biếng che trên người, lại có gió rất thoải mái, thế là anh ngồi xuống với cô, nhân tiện hóng gió.

Trịnh Tây Tây là một người không thích phá vỡ nhịp điệu của mình vì người khác.

Cô vốn định ở lại đây đến 8 giờ 50 rồi tìm chú Lý, nhưng bây giờ bên cạnh cô có thêm một người, cô cũng không muốn vì anh mà phá hỏng kế hoạch ngồi đến 8 giờ 50 của mình.

Hơn nữa đối phương cũng yên lặng ở bên cạnh cô, trừ lúc đầu nói chuyện thiếu điểm thì anh cũng không quấy rầy cô. Chỉ lấy một chiếc tai nghe mà thôi, cũng không sao.

Hai người ngồi ở đây nghe tiểu thuyết đến 8 giờ 50, Trịnh Tây Tây kéo tai nghe của mình ra.

Cố Duẫn chậm rãi mở mắt ra, nhướng mày, lười biếng khàn giọng hỏi: “Hả?”

“Tôi phải ra ngoài.” Trịnh Tây Tây lấy lại tai nghe rồi cất nó vào trong túi: “Anh... Có thể tự lo không?”

Có thể xuất hiện ở Trịnh gia, nhất định là người quen của Trịnh gia, Trịnh Tây Tây vẫn tương đối khách sáo với anh.

Cố Duẫn đứng lên theo: ”Vậy đi thôi.”

Hai người từ bên này vòng ra ngoài, chưa đi được mấy bước đã gặp chú Lý.

“Duẫn thiếu gia.”

Cố Duẫn gật đầu.

Chú Lý quay sang Trịnh Tây Tây, do dự không nói.

“Chú Lý, có chuyện gì vậy?” Trịnh Tây Tây hỏi.

Chú Lý lại nhìn Cố Duẫn, ngập ngừng nói: ”Chú đã hứa sẽ sắp xếp tài xế đưa tiểu thư...”

Trịnh Tây Tây đã hiểu, có lẽ tài xế đang bận hoặc đều đã ra ngoài.

“Không sao, để cháu gọi taxi.”

Chú Lý cảm thấy hơi áy náy, rõ ràng chú ấy đã đồng ý với Trịnh Tây Tây trước, nhưng nếu những người khác muốn dùng xe cũng không cần hỏi chú ấy, chỉ cần gọi tài xế là được.

Ba Trịnh và Trịnh Hoài ra ngoài từ sáng sớm, vừa rồi Trịnh Nghi cũng ra ngoài, mang tài xế cuối cùng theo.

Cố Duẫn bên cạnh vẫn luôn im lặng hỏi: “Em muốn đi đâu?”

Anh uể oải nói: “Anh đưa em đi.”

Thật ra Trịnh Tây Tây không ngại ra ngoài bắt taxi, dù một ngày trước đi taxi cũng bị cô xếp vào loại phương tiện xa xỉ.

Nhưng chú Lý không nghĩ như vậy, lúc nghe thấy Cố Duẫn muốn đưa Trịnh Tây Tây đi chú ấy rất vui mừng, như thể đã hoàn thành một sứ mệnh cao cả, chú ấy nhanh chóng đồng ý thay cô.

Trịnh Tây Tây về phòng cầm cặp sách của mình, Cố Duẫn cầm chìa khoá xe đi trước, mở cửa xe.

Sau khi Trịnh Tây Tây lên xe, anh vòng qua ghế lái bên kia lái xe.

“Hình như anh quên tự giới thiệu.” Hai tay Cố Duẫn đặt trên vô lăng: ”Anh là Cố Duẫn, là bạn anh trai em, em có thể gọi anh là anh trai hoặc anh Cố Duẫn.”

“…”

“Em là Trịnh Tây Tây.”

“Ừm, thắt dây an toàn vào.”

Trịnh Tây Tây thắt dây an toàn.

Trên xe có một con mèo thần tài vẫy tay, trông như làm bằng thủy tinh, hơi nhỏ, dáng vẻ ngây thơ, toàn thân sáng lấp lánh, rất bắt mắt.

Thấy Trịnh Tây Tây nhìn, Cố Duẫn lấy con mèo thần tài xuống ném vào ngực cô: “Quà cho em.”

Cố Duẫn ném đồ rất tùy ý, Trịnh Tây Tây sợ làm hỏng nó nên cô gội vàng dùng tay bắt lấy.

Cô cầm nó trong tay chơi đùa một lúc. Tai và cơ thể mèo thần tài được bao phủ bởi lớp thủy tinh màu đỏ, đôi mắt của nó giống đá hắc diệu thạch, bàn chân của con mèo cuộn tròn lại, khi Trịnh Tây Tây chạm vào, bàn chân của con mèo vẫy qua vẫy lại.

Trịnh Tây Tây chơi xong rồi, cô treo nó về chỗ cũ.

Cố Duẫn nhướng mày: “Sao vậy, không thích? Anh không hay tặng quà cho người khác.”

Trịnh Tây Tây lắc đầu, rất có chính kiến nói: “Quân tử không lấy đồ người khác thích.”

Cố Duẫn “Phụt” một tiếng, nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Không nói nhảm, anh chưa từng thích gì.”

Trịnh Tây Tây: “?”