Bầu Trời Sao Của Thiên Kim Thật

Chương 3.1: Nhà mới

Sau bữa trưa vội vàng ở Liễu gia, Trịnh Tây Tây chuẩn bị theo bọn họ rời đi.

Trịnh Tây Tây chỉ đơn giản thu dọn ít đồ đạc. Thật ra cũng không có gì để thu dọn, hầu hết những thứ cô dùng đều mang đến trường.

Cô mang một túi quần áo, đeo cặp sách lên, lúc đi ra vừa lúc gặp Liễu Thành Nghiệp từ phòng kho đi ra, trên tay cầm một bó pháo.

“Em lấy pháo làm gì?” Trịnh Tây Tây hỏi.

“Chúc mừng chị trở về hào môn.”

Liễu Thành Nghiệp cẩn thận nhìn cô một cái, thấy cô không có phản ứng, mạnh dạn nói tiếp: “Còn nữa, từ nay về sau em là con một, không sợ bị chị mắng nữa.”

Nói xong cậu làm mặt quỷ.

“…”

Trịnh Tây Tây rất hiểu cậu.

Từ khi Liễu Thành Nghiệp còn nhỏ cô đã chăm sóc, dạy dỗ cậu. Đặc biệt trong vụ mùa làm việc bận rộn, người lớn đều đi làm đồng, Trịnh Tây Tây phải quản giáo cậu mọi lúc mọi nơi, không được nghịch nước, không được xuống ao, không được trêu cɧó ©áϊ mới sinh, không được đánh nhau...

Sau này khi đi học, cô còn phải đuổi theo cậu bắt cậu làm bài tập.

Nói thật, cô cũng rất mệt.

Trịnh Tây Tây gọi cậu lại: “Đi vào lấy thêm một bó.”

Liễu Thành Nghiệp: ?

Trịnh Tây Tây nói: “Tên nhóc em rất khó quản, chị thường xuyên phải đuổi theo em đến gãy chân, chị cũng muốn ăn mừng một chút.”

Liễu Thành Nghiệp: “……”

Pháo trên tay cậu đột nhiên không thơm.

Trịnh Tây Tây đi theo chú Lý ngồi vào một chiếc xe hơi sang trọng đậu trước cửa nhà.

Chú Lý có ấn tượng tốt với Trịnh Tây Tây. Đặc biệt ông đã đi dạo quanh thôn Liễu gia, có mấy điểm đối lập khiến ông càng cảm thấy Trịnh Tây Tây vất vả, vì vậy ông đã quan tâm cô nhiều hơn một chút.

Ông giới thiệu sơ qua hoàn cảnh Trịnh gia với cô: “Trừ ba mẹ, tiểu thư còn có một anh trai tên là Trịnh Hoài, còn cô gái ôm nhầm tên là Trịnh Nghi, bây giờ cô ấy là con gái nuôi của Trịnh gia.”

Nói xong, ông xoa mũi: “Vốn dĩ lão gia và mọi người định đích thân đến đón tiểu thư, nhưng sáng sớm nay Trịnh Nghi tiểu thư bỏ nhà đi, không rõ tung tích, mọi người đều đi tìm, vì vậy nhiệm vụ này giao cho tôi.”

“Tìm được chưa?” Trịnh Tây Tây hỏi.

Chú Lý lắc đầu: “Vẫn đang tìm. Nhưng cô ấy chỉ có mấy địa điểm hay đến, đi tìm là có thể tìm được.”

Trịnh Tây Tây gật đầu.

Lần này có hai chiếc xe đến đón cô, Trịnh Tây Tây và chú Lý ngồi một chiếc, chiếc thứ hai là vệ sĩ.

Xe chậm rãi khởi động, Liễu Thành Nghiệp do dự mãi, lúng túng đốt pháo nhưng đốt bó của mình.

Tiếng bùm bùm vang lên từ phía sau, giống như tiễn ai đó đi lấy chồng.

Trịnh Tây Tây lập tức không nói nên lời.

Vô tâm vô phổi.

Không biết có phải phong thủy nhà họ không tốt lắm không mà người nhà họ đều rất vô tâm.

Trịnh Tây Tây cảm thấy cô cũng là một trong số đó.

Tới cũng được, đi cũng được, cô không cảm thấy có gì đặc biệt, chỉ có một vạn tệ trong túi mới có thể khiến cô yên tâm.

Cô về nhà mất hơn ba tiếng chuyển ô tô ngồi xe buýt nhưng giờ về chỉ mất chưa đến hai tiếng.

Giữa những hàng cây xanh mướt, một ngôi biệt thự xinh đẹp xuất hiện trước mắt.

Tài xế mở cửa xe cho cô, chú Lý cười nói: “Đến rồi.”

Trịnh Tây Tây ngước mắt nhìn ra ngoài.

Đây là một nơi rất đẹp, dưới ánh nắng mặt trời nhảy nhót, cây cối xanh tươi đung đưa. Những mảng xanh rộng lớn là một điều xa xỉ trong thành phố, nhưng ở đây không chỉ được phủ xanh bằng cây cối mà còn có một khu vườn rộng, bây giờ là cuối hè đầu thu, khu vườn tràn ngập sắc tím đỏ, như thể cô đi nhầm vào một thiên đường.

Trịnh Tây Tây sững người một lúc. Thật ra phong cảnh ở thôn cũng đẹp, nhưng hầu hết những phong cảnh đó đều từ bàn tay điêu luyện của thiên nhiên ban tặng, không giống biệt thự trước mắt, vừa nhìn đã biết nó được người tinh tế, cẩn thận chăm sóc ra, vô cùng tinh xảo.

Trịnh Tây Tây xuống xe.

Trong sân trừ chiếc xe bọn họ trở về thì còn đậu vài chiếc ô tô.

Chú Lý nói: “Chắc đã tìm được Trịnh Nghi tiểu thư rồi.”

Trịnh Tây Tây gật đầu, đi theo chú Lý vào trong.

Ở cửa cô đã nghe thấy tiếng trách móc ở bên trong, là ba Trịnh đang khiển trách Trịnh Nghi.

Chú Lý ngượng ngùng cười cười, nói với Trịnh Tây Tây: “Chúng ta đợi một lúc rồi vào.”

Bây giờ quả thật không phải thời điểm thích hợp để đi vào, Trịnh Tây Tây đứng ở ngoài cửa, đầu tiên cô nghe thấy âm thanh thút tha thút thít, sau đó là một giọng nữ dịu dàng: “Anh đừng mắng nữa, Nghi Nghi cũng là người bị hại, con bé lớn lên bên cạnh chúng ta, bây giờ xảy ra chuyện này, con bé sao chịu nổi.”

“Còn không phải do em cưng chiều.” Một giọng nam nghiêm túc nói: “Rời nhà trốn đi, cả nhà tìm con cả thành phố, nghe thật kỳ cục.”

“Anh không biết xấu hổ còn nói em cưng chiều? Lúc Nghi Nghi còn nhỏ, không phải ngày nào anh cũng làm ngựa cho con bé cưỡi, bình thường con bé thích mua thứ gì, lại không phải anh là người trả tiền nhanh nhất, ngay cả dương cầm của con bé...”

“Được rồi.” Đột nhiên bị vợ vạch trần, sắc mặt của ba Trịnh không nhịn được, giọng điệu cũng dịu đi rất nhiều: “Dù ai trở về, con vẫn là con gái của ba mẹ, điều này sẽ không thay đổi, sau này con không cần náo loạn.”

Trịnh Nghi nép vào ngực Trịnh phu nhân, hai mắt đỏ hoe: “Con tưởng ba mẹ không cần con.”

“Con bé này, con nói cái ngu ngốc gì vậy, con là do mẹ nuôi lớn, mẹ không cần ai cũng sẽ không bao giờ không cần con.”

“Mẹ ~~”