Trong nhà ngoại trừ còn một ít gạo, ngoài ra cái gì cũng không có.
Nồi niêu bát đũa trong bếp là kiểu dạng đã rất lâu không có người sử dụng.
Lâm Trạch Khiên nhìn trong tủ lạnh một lượt, tìm thấy hai quả cà chua và hai quả trứng gà.
Không cần nói cũng biết, sợ là mấy ngày nay Phương Dư cũng không ăn ngon.
Anh không khỏi thở dài một hơi.
Ngẫm lại mấy ngày nay cô giận dỗi với mình , lại không được ăn cơm ngon...
Lâm Trạch Khiên đun nóng cháo.
Anh đi dạo một vòng quanh phòng, phát hiện khắp nơi đều rất sạch sẽ.
Xem ra Phương Dư không nhớ cho bản thân ăn cơm, nhưng vẫn nhớ dọn dẹp vệ sinh, dọn dẹp trong nhà sạch sẽ tinh tươm.
Lâm Trạch Khiên đi tới phòng tranh của cô nhìn thử, bỗng nhiên nhìn thấy cái gì đó, ánh mắt nhìn theo giá vẽ, liền không tự chủ đi vào trong.
Trên kệ có một bức tranh, vẽ chính anh.
Lâm Trạch Khiên nhìn, ngồi xuống ghế, lại nhìn đồ vật xung quanh, phát hiện gần đây cô vẽ mấy bức tranh, toàn bộ đều là anh.
Lâm Trạch Khiên thấy rất hứng thú.
Lúc anh đi từ phòng vẽ ra, cháo cũng đúng lúc nấu xong.
Phương Dư ngủ một lúc, lúc Lâm Trạch Khiên bưng bát cháo vào, đúng lúc cô vừa tỉnh lại, liền từ trên giường ngồi dậy.
Bởi vì cả người toát mồ hôi, quần áo của cô đều đã được thay ra, vốn còn muốn đi tắm, nhưng Lâm Trạch Khiên không cho.
Nói là trước tiên tạm thời không tắm, chờ ngày mai lại tắm.
Lâm Trạch Khiên ngồi ở mép giường, đút từng muỗng cháo cho cô.
Nhìn anh thổi từng muỗng cháo đưa tới, Phương Dư liền ngoan ngoãn há mồm ra, theo động tác của anh, nuốt cháo xuống.
Một đôi mắt nhuốm sương mù, giống như ngậm một vũng nước, mở to hai mắt, cũng không nói, người thoạt nhìn vừa nhu thuận vừa đáng thương.
"Phương Dư, em nói cho anh biết." Bát cháo đã thấy đáy, Lâm Trạch Khiên đột nhiên mở miệng hỏi cô.
"Làm sao em biết Chu Hủ nói những lời kia với anh?"
Lâm Trạch Khiên nói xong, ngẩng đầu, cười mà như không cười, nhìn thẳng vào ánh mắt của cô.
Ngày đó Chu Hủ vừa mới nói cho anh cho tới khi nào xong thôi, anh quả thực rất tức giận.
Đó là một loại cảm giác cực kỳ mãnh liệt muốn chiếm làm của riêng.
Cho nên vừa lên lầu nhìn thấy Phương Dư, anh liền trực tiếp mang cô đi.
Lúc đó không có kiểm soát cảm xúc của mình.
Nhưng anh không phải là tức giận Phương Dư, chính là không muốn Phương Dư ở cùng một chỗ với người khác.
Sau khi về nhà, cơn giận của anh liền nguôi ngoai.
Cái này cũng không phải là lỗi của Phương Dư, anh đương nhiên sẽ không trách cứ trên người Phương Dư, nhưng không có nói cho cô biết, chỉ là không muốn để cho cô nghĩ ngợi lung tung.
"Là... Chu học trưởng nói..." Sau khi Phương Dư ăn cháo xong, cổ họng thư thái hơn, sức lực hiển nhiên cũng không có yếu như vậy.
"Ngày đó hắn gửi cho em một tin nhắn.
Phương Dư nói, đột nhiên nghĩ tới cái gì, lấy điện thoại từ đầu giường, tìm tin nhắn Chu Hủ gửi cho cô.
Đưa 2 bức ảnh chụp màn hình ra.
Cô đưa ảnh chụp màn hình ra trước mặt Lâm Trạch Khiên cho anh xem.
"Chu học trưởng nói, anh ấy đêm đó nhận được tin nhắn này, cho nên tưởng... anh lừa anh ấy, anh ấy mới có thể..."
Anh vừa nhìn, Phương Dư vừa giải thích lý do, sau khi nói xong những lời này, cô lập tức còn nói: "Thế nhưng những thứ này, em không tin."
Lâm Trạch Khiên nhìn ảnh chụp màn hình.
Thấy hình ảnh kia, anh liền phóng to lên chút, xem hình ảnh anh và người kia "thân mật".
"Người này hình như là... hỏi đường?" Lâm Trạch Khiên cũng không nhớ rõ, chẳng qua là hai người rõ ràng không có dựa vào gần sát nhau như vậy, làm thế nào mà ảnh chụp lại thành như thế.
"Nhưng ngày đó anh cũng nhận được." Lâm Trạch Khiên nói, lấy điện thoại di động ra.
Xem thời gian, hai người bọn họ chắc hẳn là cùng nhận được một ngày, chỉ là một người vào buổi sáng, một người vào buổi chiều.
Phương Dư nhìn sơ lược nội dung trên điện thoại Lâm Trạch Khiên.
Sắc mặt cô dần dần ngưng trọng.
Có một loại... cảm giác suy nghĩ vô cùng kinh khủng.
Cổ họng Phương Dư lên xuống kịch liệt, suy nghĩ không khỏi ngơ ngẩn, suy tư về việc này.
Cô đang suy nghĩ, có phải cô đã chọc phải người nào, hoặc là nói có thù oán với ai, tại sao người ta phải trăm phương nghìn kế nhìn chằm chằm bọn họ?
Còn phải làm ra việc như này.
"Đừng nghĩ nữa." Lâm Trạch Khiên sờ đầu cô, nhân tiện vuốt tóc cô.
"Nếu phát sốt, não chập mạch, còn muốn phá hỏng bản thân."
Dù sao cũng chỉ là mấy tin nhắn ngắn mà thôi, anh rất tin tưởng vợ của mình như vậy, đương nhiên không thể nào bị vài cái tin nhắn khích bác.
"Đúng rồi, con búp bê kia là cô Primore Seed đưa cho em, nhưng ngày đó em vội vàng quay về, liền ở chỗ của Chu học trưởng, sau này anh ấytrả lại cho em."
Lúc Phương Dư nói chuyện, Lâm Trạch Khiên vẫn luôn nhìn cô.
Cô vừa dứt lời, trong nháy mắt giương mắt lên đó, Lâm Trạch Khiên liền tiến tới, trực tiếp chặn kín miệng cô lại, hôn một cái.
Trong nháy mắt Phương Dư sửng sốt.
Sau đó cô lập tức đẩy Lâm Trạch Khiên ra.
"Em đang bị cảm." Mặc dù Phương Dư đang quở trách anh, nhưng tiếng nói vẫn rất dụ hoặc.
"Nếu như lây cho anh thì phải làm sao bây giờ?"
"Không lây bệnh được, thân thể anh rất khỏe." Lâm Trạch Khiên nhẹ nhàng liếʍ khóe môi một cái, cảm thấy đã lâu rồi chưa được nếm mùi vị của vợ.
"Vậy coi như là lây bệnh, vợ lây bệnh cho anh anh cũng bằng lòng."
"Chẳng qua là, đêm hôm đó anh thật sự tức giận, chẳng lẽ không có chút nào nghi ngờ nào sao?"
Trong lòng Phương Dư hiểu rõ, bây giờ thấy Lâm Trạch Khiên, cô liền táo bạo hơn, cũng dám hỏi vấn đề như vậy.
"Trên diễn đàn nói xôn xao như thế, nếu em thật sự..."
Câu nói kế tiếp Phương Dư cũng không dám nói tiếp nữa.
Nhưng cô không nói cũng có thể hiểu đằng sau cô muốn nói cái gì.
Sau khi nói xong, cô vẫn còn chột dạ hạ mắt xuống.
"Phương Dư em dám không?" Ánh mắt Lâm Trạch Khiên thoáng chốc sắc bén giọng nói cũng trầm xuống, nhìn chằm chằm Phương Dư, trong ánh mắt giống như mang theo đao.
Phương Dư bị phản ứng đột ngột của anh dọa sợ, nhất thời hơi thở ngừng trệ, trong lòng không khỏi run rẩy hai lần.
Cứ như vậy kinh ngạc nhìn anh.
"Em dám cũng vô dụng." Lâm Trạch Khiên nhìn cô bị hoảng sợ như vậy, liền cười ra tiếng.
"Hù dọa cũng hù dọa không được." Lâm Trạch Khiên ghét bỏ nói, sau đó đưa tay sờ sờ trán của cô.
Cảm thấy hình như đã tốt hơn nhiều rồi.
"Anh đi rửa chén." Lâm Trạch Khiên đứng lên, thuận tiện cầm bát trên bàn đi.
Sau khi Lâm Trạch Khiên rửa bát, đi vào trong tủ quần áo tìm đồ ngủ, chuẩn bị đi tắm.
Lúc đi ngang qua giường, Phương Dư vẫn nhìn anh, há miệng muốn nói chuyện, nhưng muốn nói lại thôi.
Lâm Trạch Khiên bèn dừng lại.
Anh nghiêng đầu nhìn Phương Dư, hỏi: "Sao thế?"
Phương Dư mím môi, cân nhắc mở lời, nhỏ giọng nói: "Em cũng muốn... tắm..."
Cô toát một thân toàn mồ hôi, khắp người đều lầy nhầy, nếu như cả một đêm không tắm, vậy sẽ rất khó chịu.
Lâm Trạch Khiên cong môi cười một tiếng, cũng không lên tiếng.
Nhưng ý tứ của nụ cười này chính là: Em cảm thấy thế nào?
Đương nhiên không thể.
"Vậy... Em lau người một chút nha." Phương Dư giật giật cơ thể, lùi một bước đề nghị.
"Em thực sự rất khó chịu." Phương Dư vén tóc ra sau tai lại dùng ngón tay sửa lại một chút, làm nũng với Lâm Trạch Khiên.
"Trên tóc tất cả đều là mùi mồ hôi, trên người cũng vậy, buổi tối không ngủ được."
Lâm Trạch Khiên hiểu rõ, Phương Dư rất sợ khó chịu.
Tuy rằng cô sợ nóng đổ mồ hôi, nhưng cô hết lần này tới lần khác không thích đổ mồ hôi, mỗi lần sau khi đổ mồ hôi, liền cảm thấy rất khó chịu, nhất định phải tắm rửa thì mới thoải mái.
Tuy rằng hôm nay là tình huống đặc biệt.
"Vậy em nghỉ ngơi trước đi, đợi anh tắm xong sẽ mang nước ra cho em."
Coi như là Lâm Trạch Khiên đã đồng ý rồi.
"Được." Phương Dư gật đầu một cái, cười đáp ứng.
Dáng vẻ vui vẻ không chịu được.
Mấy ngày nay Lâm Trạch Khiên ở bên ngoài, ngay cả tắm rửa đều là tùy tùy tện tiện tắm vài lần, vô cùng vội vàng.
Mặc dù hôm nay về nhà, nhưng còn phải lo lắng việc bên ngoài.
Trong chốc lát mang một chậu nước nóng đi ra.
Nhanh nhẹn giặt khăn mặt.
"Ngày mai em không cần đến trường sao?" Phương Dư muốn lấy khăn mặt, Lâm Trạch Khiên không cho, chỉ là để cho cô ngồi yên.
Một bên lau cho cô, một bên hỏi.
"Bắt đầu học rồi." Phương Dư gật đầu, nói: "Nhưng là không có gấp như vậy, trong khoảng thời gian này không có lớp, không đi cũng không quan trọng."
"Không phải anh không đi tới văn phòng chứ?" Phương Dư vừa mới có suy nghĩ một chút.
Cô cảm thấy cô mặc dù đối với Chu Hủ không có vấn đề gì, nhưng Lâm Trạch Khiên để bụng, cô sẽ không đi nữa.
"Vì sao không đi?" Lâm Trạch Khiên nở nụ cười, đúng lúc lau xong, liền giúp cô đắp chăn lên.
"Đó là em thích, là em muốn làm, chỉ cần em vui vẻ, anh còn bận tâm em ở đâu hay sao?”
"Để anh ấy trở thành không khí."