Phương Dư một mình nằm trên giường cả buổi sáng.
Vì vậy khi đến chiều, thân thể cô cảm thấy vô cùng thoải mái, đang định đi đem quần áo đi giặt, liền nhận được tin nhắn của Lý Dật lão sư.
Phương Dư lại thêm vui vẻ, lập tức click mở giao diện.
Bởi vì lão sư rất ít chủ động nhắn tin cho cô.
Thấy tin nhắn lão sư gửi cho mình, Phương Dư đảo qua từng hàng chữ, đôi mắt đột nhiên sáng lên.
Lão sư nói đã chọn của cô hai bức tranh, ngày đó sẽ trưng bày ở triển lãm.
Trong nháy mắt, cô liền bị cảm giác mừng rỡ nổ cho muốn tung cả đầu.
Tuy rằng lúc lão sư đưa cho cô chủ đề vẽ, cũng có nói qua, những bức họa này có khả năng được trưng bày.
Nhưng kỳ thật cô vẫn là không có ôm bao nhiêu hy vọng.
Rốt cuộc chính mình vẫn chỉ là học sinh, mà lão sư nổi tiếng là họa sĩ chuyên nghiệp, đem cô đi so sánh với lão sư, chắc chắn còn kém rất xa.
Chuyện này đối với Phương Dư của một năm trước, cũng là một hy vọng xa vời mà cô không thể tưởng tượng được
Lúc sau, Phương Dư hồi đáp Lý Dật lão sư xong, liền chạy vào phòng vẽ tranh.
Cô đem phòng vẽ tranh bố trí thực đẹp, ánh mặt trời chiếu vào ấm áp, tuy rằng chỉ là một địa phương nhỏ, nhưng mỗi lần cô ở chỗ này vẽ tranh, tâm tình đều hưng phấn đến lạ.
Giá vẽ được phủ một tấm vải trắng, sau khi Phương Dư ngồi xuống, cô tháo tấm vải trắng ra.
Hình vẽ trên đó chính là một thiếu niên.
Thiếu niên mặt mày kiên định, ngũ quan tuấn lãng phản chiếu trong đôi mắt cô, đây vĩnh viễn là bộ dáng đẹp nhất.
Đây là anh hùng của cô.
Phương Dư mấy ngày nay có thời gian rảnh, liền tiện tay vẽ ra bức này.
Là bởi vì mấy ngày trước cô đột nhiên nhớ tới, khoảng thời gian cô vào lớp nghệ thuật lúc năm hai trung học, Lâm Trạch Khiên nửa đêm lén đi vào phòng vẽ tranh, mặt dày xin Phương Dư vẽ cho anh một bức tranh.
Anh nói anh muốn làm người mẫu.
Nếu có thể làm phiền cô, Lâm Trạch Khiên anh nhất định sẽ không bỏ sót ngày nào .
Phương Dư mỗi ngày đều phải lăn lộn vẽ tranh đến một hai giờ đêm mới về phòng, cơ thể đã rất mệt mỏi, thật sự không có sức lực chiến đấu với Lâm Trạch Khiên.
Cho nên một người vốn vô cùng tốt tính như cô, lúc đó cũng phải giận điên người, thiếu chút nữa đem khay màu vẽ ném vào người anh.
Nhưng may mắn là cô đau lòng cho khay màu, nó rất quý với cô, không nên phí hoài cho một tên mặt dày.
“Em vẽ tượng đá cũng là vẽ, vẽ anh cũng vẫn là vẽ, anh đây nhan sắc chắc chắn không thua kém tượng đá nha.”
Lâm Trạch Khiên còn rất không biết xấu hổ, vừa nói, lời nói còn tự khen chính mình: “Vẽ người đẹp, tâm tình không phải sẽ tốt lên một chút sao?”
Tâm tình tốt cái quỷ.
Anh chỉ cần bất quá đừng tới làm phiền, Phương Dư liền dập đầu cám ơn trời đất.
Nhưng hiện tại Phương Dư nằm hồi tưởng lại khi ấy, đột nhiên mới nhớ ra, chính mình vẫn còn chưa vẽ anh bao giờ.
Vẽ Lâm Trạch Khiên thật ra còn rất vui vẻ, Phương Dư ở trong lòng không tự chủ được cảm thấy như vậy.
Cô về sau, có thời gian rảnh liền phải vẽ thường xuyên hơn, vẽ nhiều một chút, chờ ngày cô cũng có thể tự mình mở triển lãm tranh, liền đem tới những bức họa trước đến nay vẽ mà trưng bày .
Phương Dư khóe môi cong cong, nghiêng người đi cầm lấy bút vẽ, tiếp tục bức vẽ còn dang dở.
.
Tháng Tám đúng là thời điểm Nhạn thị nóng nhất.
Năm nay mặt trời tựa hồ phá lệ nóng hơn, Phương Dư xem Chu Nguyệt trên vòng bạn bè, nghe nói bệnh viện một buổi trưa liền tiếp nhận được năm người bệnh vì say nắng, cảm nắng.
Chu Nguyệt năm nay đã tốt nghiệp, hiện tại liền lưu lại công tác trong bệnh viện ở Nhạn thị .
Loại thời tiết này, đối với Phương Dư không nghi ngờ gì chính là tệ nhất.
Cô sợ nóng, sợ tia cực tím.
Nhưng sau khi bôi kem chống nắng thì đỡ hơn nhiều
Kem chống nắng là Lâm Trạch Khiên mua cho cô, nói cái gì mà dùng rất hiệu quả, sức chống nắng đặc biệt tốt.
Ngày nào cũng thúc giục Phương Dư nhất định phải thoa.
Phương Dư đôi khi lỡ quên mất, anh sẽ tự tay bôi lên cho cô.
Phương Dư cầm một chiếc dù xanh lam, đứng ở lầu một đầu hành lang, nhìn xung quanh chờ người.
Đại khái qua năm phút, Chu Nguyệt một thân váy trắng đã tới nơi, cầm lấy tay Phương Dư, thấy má cô hơi hơi phiếm hồng.
“Ngại quá a, tớ đi nhầm đường rồi.” Chu Nguyệt vừa mới gọi cho cô, nói mình sắp tới rồi.
Ai biết được cô ấy lại tính sai đường, dạo qua nhiều hơn một vòng, mới đem hai phút đi tới năm phút.
“Không sao.” Phương Dư hôm nay tâm tình rất tốt, cười lắc lắc đầu.
Hôm nay là ngày tổ chức triển lãm tranh Nhật Tử, tâm trạng Phương Dư đương nhiên tốt.
Triển lãm tranh ở lầu hai, hai người kéo tay cùng nhau đi vào.
Mới vừa đi lên, Chu Hủ liền ra đón hai người, hắn vừa liếc mắt một cái liền thấy Chu Nguyệt.
“Chị, sao chị lại tới đây?” Chu Hủ hơi kinh ngạc hỏi.
“Chị không thể tới sao?” Chu Nguyệt trả lời hắn một câu, lại ném cho hắn một ánh mắt hình viên đạn.
“Chị tới thưởng thức nghệ thuật, nung đúc tình cảm.”
“Nhưng đương nhiên quan trọng nhất chính là tới duy ủng hộ Dư Dư.”
Chu Nguyệt đối với những thứ nghệ thuật kia chẳng có tý hứng thú, so cùng em trai Chu Hủ học nghệ thuật có thể nói là khác nhau như trời với đất.
Nhưng hôm nay có trưng bày tranh của Phương Dư, cô liền phải đòi theo tới đây ủng hộ ủng hộ Dư Dư mới được .
Dù sao cô hôm nay cũng đến lượt nghỉ, có thời gian rảnh.
Chu Hủ bị chặt nói không ra lời, hắn bất đắc dĩ gật gật đầu, cũng không ở lại với chị lâu mà tiếp tục đi đón khách.
Nhưng hiển nhiên là có hơi hé miệng, là bộ dáng có chuyện muốn nói.
Ở triển lãm tranh đi dạo nửa tiếng, Phương Dư nhận được điện thoại của Lâm Trạch Khiên, nói với Chu Nguyệt một tiếng, cô liền đi ra ban công nghe điện thoại.
Vốn dĩ Lâm Trạch Khiên nói 11 giờ trưa sẽ tới, nhưng hiện tại anh đột ngột có chút việc bận, xin cô tới trễ 15 phút..
Phương Dư đương nhiên sẽ không tính toán mười lăm phút này với anh.
Cô cúp điện thoại, từ trên ban công trở vào, tìm xung quanh, lại không nhìn thấy thân ảnh Chu Nguyệt.
Phương Dư dạo qua một vòng lầu hai, vẫn chưa tìm thấy Chu Nguyệt, đang muốn gọi cho cô, bỗng nghe thấy cầu thang bên cạnh truyền đến âm thanh lạ.
Đây là một tòa lầu nhỏ, tổng cộng cũng chỉ có hai cái cầu thang, một cái thang máy ở đằng trước, những người xem triển lãm tranh đều là di chuyển bằng thang máy đó.
Rồi phía sau là một cái thang máy nhỏ hơn, còn lại là một cái cầu thang bộ an toàn.
Bên kia theo lý là sẽ không có ai đi.
Phương Dư dường như nghe thấy giọng Chu Nguyệt, liền bước đến chỗ đó, vừa lúc đi qua một cái cầu thang, thấy Chu Nguyệt đang cùng Chu Hủ nói gì đó.
Nói đúng ra không phải nói chuyện, mà là...... Cãi nhau.
“Chị ở bên ai, liên quan gì đến bọn họ, chẳng lẽ chỉ vì bọn họ là mẹ chị là ba chị, thì có thể tùy ý can thiệp chuyện của chị sao?”
Chu Nguyệt thanh âm hung hãn, cô nhấp chặt môi, có điểm quá khích mà nói chuyện với Chu Hủ.
Mà Chu Hủ hiển nhiên cũng thập phần bất đắc dĩ.
Này không phải hắn muốn can thiệp, mà là ba mẹ Chu Nguyệt mỗi ngày gọi điện thoại cho hắn, tận tình khuyên bảo, nói làm hắn khuyên nhủ chị mình.
“Chị, bên ngoài anh ta chính là cái loại lăng xoàng xấc xược, chị lại là người có bằng cấp, có công việc tốt ——”
“Đừng nói nữa.” Chu Hủ nói được một nửa, đã bị Chu Nguyệt trực tiếp chặn ngang.
“Chị nói cho em, nếu anh ấy là người chị thích, thì vô luận thế nào chị đều thích, bất kể ai nói gì.”
Chu Nguyệt ngữ khí kiên định dị thường.
“Em mà nói thêm nữa, chị đây liền không nhận em là em trai.”
Chu Nguyệt buông một câu cuối với hắn, xong liền trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
Vừa lúc đυ.ng phải Phương Dư đứng ở cửa.
Chu Nguyệt ngẩng đầu nhìn thấy cô, ngẩn ra một chút, sau đó nói một câu “Tớ đi trước” , liền nhanh chân chạy xuống lầu.
Trong nháy mắt kia trên gương mặt cô, Phương Dư nhìn thấy rõ, ở khóe mắt Chu Nguyệt, thoáng hiện lên một tầng lệ quang.
Phương Dư biết Chu Nguyệt lâu như vậy, lại chưa từng thấy qua cảnh Chu Nguyệt khóc.
Ở trong mắt cô trước giờ, Chu Nguyệt vẫn luôn là cô gái tiêu sái rộng rãi, lại vô cùng cởi mở và luôn mang đến năng lượng tích cực.
Giống như không có thứ gì có thể lay đổ cô.
Cô vẫn luôn sống một cuộc sống lạc quan hạnh phúc.
Phương Dư giật mình tại chỗ, lúc đó cô không khỏi nghĩ rằng, thật ra ẩn sau gương mặt tươi cười vui vẻ ấy, đều là niềm đau khổ mà người khác không thể nhìn thấu.
Trong lòng có chút chua xót.
Ngũ vị trần tạp.
Bỗng trong chốc lát, Phương Dư đột nhiên nhớ tới cái gì, ngẩng đầu đi xem thời gian, mới phát hiện đã sắp tới giờ Lâm Trạch Khiên hẹn tới.
Cô chạy nhanh xuống lầu, muốn đi đón anh.