Cho Em Cả Đời

Chương 26

Quán bar "Nam" đã đóng cửa vài ngày.

Lương Nam ngồi trên sofa, hai chân vắt chéo gác lên bàn, tùy ý lật xem cuốn sổ trong tay, anh thật sự không muốn giải quyết những vấn đề này. Quán bar đã đóng cửa, có quá nhiều việc để anh giải quyết. Nhưng sau khi lật tới lật lui, anh phát hiện hầu như mọi chuyện đã được giải quyết. Nhìn tập tài liệu, Lương Nam cảm thấy hơi khó tin, bèn gọi Mập Đại Hắc lại hỏi: "Sổ sách này ai làm vậy?"

"Lâm Trạch Khiêm."

Lương Nam tỏ ra ngạc nhiên. Đúng là khi anh mở quán bar này thục chất chỉ để kiếm cho bản thân mình một chút việc vặt để làm. Chu Nguyệt nói đúng, anh đang tự phá hủy chính mình. Đó cũng chỉ là sự trốn tránh bản thân của anh. Mặc dù anh có thể hiểu những gì viết trong sổ sách, nhưng chưa bao giờ thực sự quan tâm đến, lắm lúc cũng chẳng hiểu rõ chính xác nội dung sổ sách. Anh không nghĩ nó quan trọng, dù sao nó cũng không quan trọng đối với anh thật. Hơn nữa, số tiền mà anh đã dành dụm đều đã tẩu tán hết trong năm nay.

“Anh hiểu mấy cái này à?” Lương Nam lật sổ vài lần, hỏi: “Mọi thứ đều chính xác chứ?”

“Hình như là đúng.”

Trước khi Lâm Trạch Khiên hỏi vay tiền, Lương Nam đã từng điều tra sơ bộ về anh ta: Tốt nghiệp trung học, không đỗ được vào đại học, kỳ thi tuyển sinh đại học chỉ đạt hơn 300 điểm, không cao bằng điểm của anh. Không ngờ người dưới anh cũng có trình độ văn hóa ổn như vậy.

“Đi, đi, mau gọi người anh em này của tôi tới.” Lương Nam xua tay, sốt ruột nói. Một lúc sau, Lâm Trạch Khiên từ trên lầu đi xuống. Mấy ngày nay, Lương Nam không còn đấu khẩu với anh ta nữa, nhờ anh ta ở lại giúp anh quản lý quán bar, nhưng mấy ngày sau, anh lại nói muốn đóng cửa quán bar. Dù Lâm Trạch Khiên chỉ ở đây trong một gian ngắn nhưng anh hiểu rất rõ về tình hình nơi đây, nhân tiện, anh cũng đã giải quyết luôn công việc sổ sách trong khoảng thời gian này.

“Người anh em, em cùng anh bàn chút chuyện” Lương Nam vỗ vỗ ghế sofa bên cạnh, ra hiệu cho Lâm Trạch Khiên ngồi xuống. Lâm Trạch Khiên ngồi xuống mà không nói gì.

"Anh tự tính toán những khoản này sao?" Lương Nam cầm xấp sổ sách hỏi Lâm Trạch Khiên.

Lâm Trạch Khiên gật đầu mỉm cười đáp: "Đúng."

"Anh học ở đâu vậy?" Lương Nam tò mò.

"Chỉ cần đọc trong sách, đọc một lần rồi làm thì thấy cũng không đến nỗi quá khó."

Khi Phương Dư học năm ba trung học, anh cùng cô học bài, khi đó cô ngồi một bên làm bài, anh cầm sách đọc. Cuốn sách mượn được từ một giáo viên ở trường. Thư phòng trong nhà của giáo viên chất đầy sách, bao gồm sách thiếu nhi, kinh điển Trung Quốc và nước ngoài, còn có các loại sách chuyên môn. Ông ấy thích những học sinh thông minh, và tất nhiên ông biết rằng Lâm Trạch Khiên rất có tài trong học tập. Chỉ tiếc là anh không đạt trong kỳ thi tuyển sinh đại học. Nhưng thầy giáo vẫn rất lạc quan mỗi khi nghĩ về anh ấy, ông cho rằng với trí thông minh của anh, nhất định sẽ gặt hái được nhiều thành công trong tương lai. Vì vậy, ông thường cho anh mượn sách, và Lâm Trạch Khiên cũng đã mượn một số lượng lớn sách.

“Vậy… anh còn biết làm gì nữa?” Lương Nam ngập ngừng hỏi sau khi nghe anh nói.

Lâm Trạch Khiên sờ sờ mũi, suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Chuyện gì tôi cũng biết một chút."

Ở khu Dương Liễu Trùng, không hộ gia đình nào có máy tính và Lâm Trạch Khiên cũng chưa từng được chạm vào nó, nhưng dù vậy, anh vẫn có rất nhiều kiến

thức về máy tính. Mặc dù kiến thức anh có được đều học từ sách, nhưng chưa bao giờ có dịp thực hành. Vì vậy, Lâm Trạch Khiên chính là biết - một - chút về mọi thứ.

“Tốt.” Lương Nam vỗ tay và đứng dậy khỏi ghế sofa. Hai mắt anh ta sáng lên, nhìn chằm chằm vào Lâm Trạch Khiên, không thể rời mắt.

"Giúp em chuyện này!!"

.

Lâm Trạch Khiên đứng một mình ở ngã tư đợi ai đó. Hôm nay gió có chút mạnh, hơn nữa nơi này là giao lộ, gió thổi ào ào, hướng gió thốc thẳng về hướng anh. Anh mặc một chiếc áo len trắng cùng một chiếc áo gió màu đen, trông rất gầy. Dù gió lạnh như vậy nhưng anh không cảm thấy lạnh chút nào. Anh lấy điện thoại di động ra xem giờ, đã mười phút trôi qua. Nhưng Lâm Trạch Khiên không nóng nảy, anh chỉ lặng lẽ đứng đó, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía trước. Phía trước là các dãy nhà cao tầng, là nơi những thành phần trí thức ở thành phố này thường hay lui tới, trông thật ngăn nắp và trật tự. Khi Lâm Trạch Khiên đến công trường mỗi sáng, anh có thể nhìn thấy những người đó. Anh nghĩ rằng Dư Dư của anh ấy cũng sẽ giống như họ trong tương lai. Rời khỏi Dương Liễu Trùng, rời khỏi những ngọn núi và đến một thành phố để kiếm tìm một tương lai tươi sáng hơn, và anh sẽ có một cuộc sống tốt hơn bất cứ ai trên thế giới này, sẽ hạnh phúc và vui vẻ. Nghĩ đến đây, bất giác Lâm Trạch Khiên mỉm cười. Đúng lúc này, một bàn tay đột nhiên từ phía sau vươn đến, cầm một chiếc khăn quàng cổ màu xám, quàng qua cổ anh.

"Đứng yên nào!"

Giọng nói của người phía sau anh mang ý cười dữ dội. Lâm Trạch Khiên nghe thấy giọng nói của Phương Dư, mắt anh ánh lên nụ cười, ngoan ngoãn đứng nghe cô nói. Phương Dư kiễng chân lên, quấn khăn quàng quanh cổ, sau khi quấn xong, cô đứng trước mặt anh, nhìn anh từ trên xuống dưới.

“Có chặt quá không anh? Có khó chịu không?” Phương Dư quan tâm hỏi anh.

Lúc nãy Phương Dư nhẹ nhàng từ phía sau đi tới, muốn tạo bất ngờ cho anh nên cô quấn khăn quàng cổ cho anh. Anh hơi cao, nên quấn khăn hơi khó, cũng không biết là chặt hay lỏng. Lâm Trạch Khiên cúi xuống nhìn cô và lắc đầu: "Rất khó chịu."

Phương Dư theo bản năng kéo kéo chỉnh lại đầu khăn quàng cổ, cố gắng chỉnh lại cho anh: “Chặt quá hả anh?”

Cô cố thả lỏng ra một chút, nhưng Lâm Trạch Khiên nhìn cô với một nụ cười đắm đuối, và không nói nữa. Đột nhiên, anh kéo khăn quàng cổ ra, ra sức ôm Phương Dư vào lòng thật chặt. Phương Dư theo quán tính tiến về phía trước, cơ thể của cô va vào người anh, nhưng hai tay vẫn nắm chặt chiếc khăn quàng cổ trước mặt anh. Cô hốt hoảng ngước lên nhìn anh. Phương Dư phản ứng lại, muốn thoát khỏi vòng tay của anh, Lâm Trạch Khiên liền cười, nghiêm túc nói: "Đứng yên nào!"

Phương Dư sửng sốt một chút rồi đứng yên, không dãy dụa nữa.

"Thật đáng yêu!" Lâm Trạch Khiên mỉm cười gật đầu, nhìn Phương Dư một lúc, rồi lại nhìn chiếc khăn quàng cổ trên cổ.

"Mua cho anh đấy hả?" Lâm Trạch Khiên hỏi.

“Ừm, nay em có lương.” Phương Dư cười nhẹ nói, mỗi chữ đều nhẹ nhàng thoáng đãng.

Vào ngày cô được phát lương, Phương Dư đã mua chiếc khăn quàng cổ này cho anh. Trời phố Nhạn đã vào đông, gió rét rất nhiều nhưng anh lúc nào cũng ăn mặc phong phanh, cho nên đã mua cho anh chiếc khăn quàng giữ ấm. Cô đã lựa chọn cẩn thận rất lâu trước khi chọn cái này. Sau khi mua nó, cô đã giữ nó trong ký túc xá cho đến khi kết thúc bài kiểm tra hôm nay, tình cờ là kỳ nghỉ đông, vì vậy cô đã mang nó theo để gặp anh.

“Ấm không anh?” Phương Dư chờ mong hỏi hắn.

Lâm Trạch Khiên gật đầu, đặt tay lên eo cô và cười nói: "Ấm, nhưng ... ôm vợ anh thì ấm hơn."

Phương Dư bĩu môi, ngượng ngùng mỉm cười, thấp giọng nói: "Được, vậy cho anh ôm."

“Không phải anh nói còn có chỗ muốn dẫn em đi sao?”

“Đi thôi.” Lâm Trạch Khiên mỉm cười, thả Phương Dư ra, sau đó nắm lấy tay cô và dẫn cô đi.

.

Vẫn còn một tháng nữa mới đến Tết Nguyên Đán. Họ đã mua vé từ trước, dự định ở lại phố Nhan khoảng nửa tháng rồi bắt tàu về nhà.

Phương Dư đang chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ và đã lâu không được nghỉ ngơi, Lâm Trạch Khiên nói rằng khi cô được nghỉ, anh ấy sẽ đưa cô ấy đi chơi. Lâm Trạch Khiên đưa Phương Dư đi xem phim trước. Đây là lần đầu tiên hai người họ xem phim cùng nhau. Trong quận rất ít rạp chiếu phim, Phương Dư thì lại tập trung vào việc học của mình, nên trước giờ chưa từng đến rạp chiếu phim bao giờ. Lần này đi ra rạp chiếu phim, bởi vì không quen nên đầu cô có chút choáng váng. Nếu không có Lâm Trạch Khiên đỡ cô, thì có lẽ thực sự sẽ không thể đi được. Hai gò má cô hơi ửng đỏ.

“Thật ra thì bộ phim này cũng khá hay, diễn viên chính cũng đẹp trai.” Phương Dư và Lâm Trạch Khiên vào một quán trà sữa gần đó ngồi nghỉ một lúc. Lúc này trời đã tối hoàn toàn, nhiệt độ giảm xuống và hơi lạnh tăng lên.

“Em xem chăm chú như vậy, là do nam diễn iên chính đẹp trai sao?” Lâm Trạch Thiên cười, cong môi hỏi cô.

“Phương Dư, em không thể quá hời hợt.” Lâm Trạch Khiên cố ý cười nhạo cô.

“Không.” Phương Dư cắn ống hút trà sữa, nhẹ nhàng lắc đầu: “Vậy em thích anh, có phải là hời hợt không?”

Lâm Trạch Khiên suy nghĩ một chút, nghiêm túc gật đầu và trả lời: "Ừ."

Phương Dư bất giác bĩu môi. Mặc dù cô thừa nhận rằng Lâm Trạch Khiên rất đẹp trai, là người đẹp nhất mà cô ấy từng thấy. Nhưng cô ở bên anh không phải vì nhan sắc ấy mà bởi chính là vì anh. Đối với Phương Dư, anh quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.

“Được rồi.” Lâm Trạch Thiến xoa đầu cô cười nói: “Cho dù hời hợt thì em cũng chính là dâu nhà anh.”

“Anh nói gì cơ!”

Phương Dư rũ mắt xuống và mím môi, xấu hổ đồng ý với lời khen ngợi của anh.

"Từ cuộc thi lần trước cô ấy đã đi rồi, sau đó cũng chẳng về lại ký túc xá."

Phương Dư nói với Lâm Trạch Khiên về chuyện mấy ngày trước, khẽ cau mày, dường như mọi việc vẫn có gì đó chưa ổn thỏa. Mâu thuẫn giữa bọn họ là một chuyện, nhưng nếu liên quan đến an toàn cá nhân, thật sự có chút nghiêm trọng. Đặc biệt là tin gần đây có rất nhiều nữ sinh đại học bị gϊếŧ. Tai họa sẽ âm thầm đến với con người lúc nào không ai biết trước được, chảng biết đường nào mà tránh .

An Giai Vận liên tục vắng mặt trong những kỳ thi tiếp theo, cố vấn đã đến hỏi tình hình của họ, sau khi biết rằng cô ấy đã mấy ngày không quay lại nên rất nóng lòng tìm kiếm, thế nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức gì, không biết đã tìm được hay chưa.

"Cô ta rất khôn ngoan, có chuyện mới là lạ đấy." Lâm Trạch Khiên khẽ hừ một tiếng, ngữ khí đầy vẻ coi thường.

“Đừng nói nhảm nữa, con dâu, để anh kể cho em nghe một chuyện vui.” Lâm Trạch Khiên đổi chủ đề, nói vài câu rồi cúi đầu uống ngụm trà sữa trong ly của Phương Dư, rồi anh tiếp tục: "Hôm nay Lương Nam nói với anh rằng anh ta muốn cùng anh hợp tác kinh doanh."

Lương Nam trông có vẻ nghiêm túc, mặc dù trong đầu anh ta không có kế hoạch gì, nhưng anh ta vẫn chân thành gửi lời mời đến Lâm Trạch Khiên. Anh ta bảo bây giờ phải chuẩn bị để có thể bắt đầu vào năm sau.

“Anh đồng ý hả?” Phương Dư nuốt một ngụm trà sữa, ngẩn người hỏi anh.

Trên thực tế, cô ấy là người hiểu rõ nhất về năng lực của Lâm Trạch Khiên, anh ấy có đầu óc thông minh, chỉ cần anh sẵn sàng học hỏi thì không có gì là không thể học được, rất phù hợp với công việc. Anh cũng chắc chắn không thể ở lại công trường hay làm việc vặt giúp đỡ người khác mọi lúc mọi nơi được.

“Đương nhiên.” Lâm Trạch Khiên gật đầu.

Anh đưa tay ra, mỉm cười, xoa đầu Phương Dư nói: "Anh nuôi em."

Khởi nghiệp rất mạo hiểm, nếu anh và Lương Nam ở cùng nhau thì càng mạo hiểm hơn, có thể nói đó là một con đường đầy gian khổ. Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, Lâm Trạch Khiên vẫn đồng ý. Những gì anh đang nghĩ đều là về Phương Dư.