Sáng sớm hôm sau, Phương Dư bừng tỉnh từ trong mộng.
Trên trán cô lấm tấm mồ hôi lạnh, cô vội ngồi dậy từ trên giường, thất thanh kêu: “Trạch Khiên.”
Lâm Trạch Khiên đang giặt quần áo trong WC .
Tối hôm qua Phương Dư sơ ý làm bẩn quần, sáng nay anh dậy sớm làm cơm, xong việc liền đi giặt hộ cô.
Nghe tiếng Phương Dư gọi, anh lập tức chạy nhanh vào phòng.
Phương Dư thở gấp mấy hơi, ý thức được rằng mình chỉ là đang nằm mơ.
Lúc này mới dần bình tĩnh lại.
Tối hôm qua trời mưa thật lâu, mãi cho đến khi cô thϊếp đi rồi mà tiếng mưa rơi vẫn còn vang bên tai tí tách không ngừng.
Mà trong mơ, Phương Dư lại thấy được khoảng thời gian cuối cấp ba của mình.
Khi ấy cô là sinh viên mỹ thuật, chẳng những phải chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, cô còn phải tham gia đánh giá năng lực hội hoạ.
Đương nhiên những việc này vô cùng tốn kém về tiền bạc lẫn sức lực, mặc dù cô chỉ báo danh ở hai trường đại học, hơn nữa cả hai đều ở chung một thành phố, nhưng để một người có thể chi trả hết cho những khoản này vẫn chẳng hề dễ dàng.
Ba mẹ cô đều là nông dân, trong nhà có vô số việc cần làm, không có khả năng dẫn cô đi thi.
Chính ngay lúc cô tuyệt vọng nhất, Lâm Trạch Khiên đã nói, để anh đi cùng cô.
Lúc ấy Lâm Trạch Khiên đã tốt nghiệp trung học phổ thông được một năm, không có dự định học tiếp, ngược lại ra ngoài làm mấy việc vặt.
Cũng ít nhiều tích góp được một chút.
Nhưng trong mắt ba mẹ, bọn họ vẫn là hai đứa trẻ ngây ngô lần đầu tiên xa nhà, nghe quyết định của họ xong vẫn có chút e sợ.
Lâm Trạch Khiên năm đó đã dứt khoát thề rằng, vì cô là vợ tương lai của anh, anh nhất định sẽ hộ tống cô một đường chu toàn, tuyệt đối không để cô rơi một sợi tóc.
Lúc trước người lớn trong nhà thường lấy việc này ra trêu họ, Lâm Trạch Khiên khi ấy chẳng có vẻ gì là vui, thái độ của anh khiến Phương Dư từng cho rằng, anh thật sự ghê tởm việc kết hôn với cô.
Tận cho đến khi anh ung dung bình thản nói ra lời thề ấy.
Anh cười hì hì ôm lấy cô, nói vợ à em đừng không nhận chồng.
Em về sau là người của anh, anh nhất định che chở em.
Suốt một năm sau đó, anh vẫn luôn ở bên cô, từ đánh giá năng lực đến khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, một khắc cũng chưa từng rời đi.
Vào buổi chiều hôm kỳ thi kết thúc, cô từ phòng thi chạy ra, liền thấy anh đứng ở cổng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô.
Phương Dư vừa ra tới, anh liền trực tiếp bế cô lên, hôn lên mặt cô một cái.
Đó là thời khắc hạnh phúc nhất trong ký ức của Phương Dư.
Mà ở trong mơ, mưa rền gió dữ quỷ khóc sói gào, một mình cô đứng ở dưới mái hiên, kêu tên Lâm Trạch Khiên, tìm anh khắp nơi, gọi nhỡ không biết bao nhiêu cuộc....
Nhưng vẫn là tìm không thấy anh.
Một khắc kia, cô như hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.
Trong giấc mơ ấy, cô đích thị nhận ra rằng, cô không thể sống mà không có anh.
Dù muốn cũng không cách nào buông tay.
Phương Dư nhào lên ôm lấy cổ Lâm Trạch Khiên.
Cô vùi cằm vào hõm vai anh, trầm ngâm một lát, hỏi: “Hôm nay anh được nghỉ à?”
“Vì anh mà vợ yêu suy nghĩ lâu như vậy, cậu em tốt của anh đã nhịn không nổi rồi kia kìa.” Lâm Trạch Khiên không trả lời, ngược lại khàn giọng nói: “Người ta thân mật một chút liền không cho người ta mặt mũi.”
Tháng này còn đến sớm hai ngày.
Phương Dư buông tay ra, thầm nghĩ nếu để anh nhịn đến khó chịu, cũng chẳng có gì tốt.
Vì thế cô thử hỏi: “Bằng không...... Em dùng tay giúp anh?”
Phương Dư thừa nhận bản thân có hơi bảo thủ, bởi vì đối phương là Lâm Trạch Khiên, mới có thể cùng người kia làm chuyện thân mật.
Nhưng suy cho cùng đây vẫn là lần đầu ....... Trong lòng không tránh khỏi có chút thấp thỏm.
Cô mới vừa hỏi xong, Lâm Trạch Khiên liền kéo tay cô.
Chính ngay lúc Phương Dư đang cả kinh, anh nắm tay cô rồi đưa tới bên miệng mình.
Lâm Trạch Khiên hôn lên tay cô một cái, cười nói: “Anh thì có thể chịu khổ, nhưng tuyệt đối không để em chịu khổ.”
Nói xong anh liền đứng lên, tiếp theo duỗi tay kéo Phương Dư theo cùng.
“Bữa sáng hôm nay rất ngon, mau đi ăn thôi!”
Phương Dư chỉ có thể ở lại với Lâm Trạch Khiên một ngày.
Sau đợt huấn luyện quân sự, trường học chính thức nhập học, cũng coi như là chân chính bước vào cuộc sống đại học.
Phương Dư chỉ được về vào cuối tuần hoặc những ngày lễ, mỗi lần trở về cô đều sẽ đi siêu thị mua đồ ăn trước, sau đó nấu cho anh một bàn ăn thật thịnh soạn.
Cô đương nhiên nhìn ra, mấy ngày nay, Lâm Trạch Khiên ngày càng tiều tụy.
Anh nói anh đã tìm được việc làm, nhưng lại không có nói cho Phương Dư biết là công việc gì.
Chính bởi vì không muốn làm Phương Dư lo lắng, bảo cô rằng chỉ cần học cho thật tốt.
Chẳng bao lâu sau, kỳ nghỉ thứ 11 liền đến .
Mười một ngày trước, chỉ hai người Phương Dư và An Giai Vận còn ở ký túc xá.
Lâm Tuệ về nhà, nhà cô nằm ở thành phố kế bên, ngồi tàu lửa không đến một giờ là đã đến nơi, qua lại vô cùng tiện.
Mà Tiếu Ti Ti lại cùng bạn thân đi du lịch.
Nhà An Giai Vận hình như cũng ở Nhạn thị, nhưng cô vẫn ở lại ký túc xá, tựa hồ không có ý định về thăm nhà.
Phương Dư cũng không tiện hỏi.
Cô đang xem thư, chuẩn bị chờ lát nữa sẽ hoàn thành bài tập được giao ở lớp ký họa.
“Phương Dư, quốc khánh này cậu không có lịch trình gì sao?” An Giai Vận ngồi trên giường, nhìn Phương Dư bên này đọc thư.
“Nếu cậu rảnh, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài chơi đi.” An Giai Vận vô cùng cao hứng đề nghị nói.
Bảy ngày nghỉ dài hạn, hơn nữa còn một ngày không có khóa học vào chủ nhật, chính là được nghỉ tận tám ngày, tốt nhất là đừng nên bỏ lỡ cơ hội hiếm có như vậy. .
“Thành phố Nhạn có rất nhiều nơi vui chơi thú vị.”
“Chúng ta ở lại trường đi.” Phương Dư trả lời.
Cô không có ý định ra ngoài đi chơi, quá lãng phí thời gian của cô.
Trong mấy ngày rảnh rỗi như này, cô có thể tranh thủ vẽ thêm vài bức tranh.
“Hạ học trưởng nghe nói sắp tới sinh nhật cậu, liền đi học làm bánh kem.”
An Giai Vận mấy ngày nay rất thân thiết với Hạ Ngũ, thường xuyên gặp nhau nói chuyện, thật ra là âm thầm giúp Hạ Ngũ theo đuổi Phương Dư.
Nhưng Phương Dư tựa như một tảng băng ngàn năm, vô luận làm cách nào cô cũng không dao động.
Điều này khiến người ngoài đồn rằng, nói bông hoa diễm lệ mới của khoa mỹ thuật chính là một mỹ nữ cao lãnh.
Ánh mắt lạnh băng, cũng không có mắt nhìn người.
Chính bởi lời nói này, Lâm Trạch Khiên vội gọi ngay cho Phương Dư.
Đại khái là hỏi cô khi nào trở về, hứa chuẩn bị cho cô một bất ngờ nhỏ.
Nói xong anh liền cúp máy.
Phương Dư nhíu mày, có điều không nghĩ ra Lâm Trạch Khiên có ý đồ gì.
“Là anh trai cậu sao?” An Giai Vận với ánh mắt sáng ngời, hỏi Phương Dư.
Mấy ngày nay, cô thường xuyên nghe được Phương Dư cùng Lâm Trạch Khiên nói chuyện điện thoại, nhưng lần nào âm thanh phát ra cũng rất nhỏ, hoặc là Phương Dư ra ngoài nghe điện thoại.
An Giai Vận đoán rằng tình anh em của họ rất thắm thiết.
Phương Dư không biết nên trả lời thế nào, cuối cùng chỉ có thể nhìn cô cười cười.
An Giai Vận không hề để ý.
Mặc dù thái độ của Phương Dư có chút lãnh đạm, nhưng An Giai Vận vẫn rất cao hứng, nỗ lực tìm đề tài, muốn cùng cô nói chuyện phiếm
“Tớ cũng có chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu.” An Giai Vận lấy ra một cái túi nhỏ, đưa tới trước mặt Phương Dư.
Phương Dư thấy thế, có hơi sửng sốt một chút.
“Cậu cầm đi.” An Giai Vận dúi chiếc túi vào tay cô, cười nói: “Nếu cậu xem tớ là bạn, thì không được từ chối quà của tớ."
"Không phải gì quý giá quá đâu.” Thấy cô vẫn không nhận, An Giai Vận lại lần nữa khẳng định.
“Sinh nhật vui vẻ!” An Giai Vận cuối cùng chốt hạ một câu, liền đem túi trực tiếp nhét vào tay cô.
Nói xong cô lui về phía sau một bước, tỏ vẻ không nhận nếu được trả lại.
Phương Dư không còn cách nào, chỉ có thể nhận quà.
Hôm qua khi Lâm Trạch Khiên đi ngang qua trung tâm thương mại, liền mua cho Phương Dư mua một bộ mỹ phẩm dưỡng da.
Coi như là quà sinh nhật tuổi hai mươi cho cô.
Mấy ngày nay, lúc nào anh cũng phải nghe cậu học sinh cao trung Bành Vĩ Khôn lải nhải bên tai.
Hôm nay nói phải mua cho bạn gái điện thoại Iphone, ngày mai nói phải mua son môi, còn có cái gì sữa dưỡng thể, bình này chai nọ....
Bành Vĩ Khôn còn được dạy cách trang điểm da và làm đẹp.
Vừa hay hôm qua anh mới được trả lương, liền nghĩ phải mua cho Phương Dư một món quà sinh nhật.
Dưới sự chỉ dẫn của Bành Vĩ Khôn, anh mua được một bộ kem dưỡng da.
Hơn bốn trăm tệ, nghe nói giá đó không quá cao.
Bất quá dùng rất tốt.
Hôm nay anh xong việc sớm, chưa đến bốn giờ, liền chuẩn bị về nhà.
Đúng lúc này, một xe tải chở gạch lại đến.
Gạch rơi vãi, nặng nề khó di chuyển, cả một xe tải lớn, không biết phải làm tới khi nào.
Mọi người liên tục kêu than phàn nàn.
Nếu là như vậy, đương nhiên Lâm Trạch Khiên tạm thời không thể rời đi.
Lúc những người khác vẫn đang than vãn, anh đã bước đến bên xe tải, nhấc lên một chồng gạch rồi đi vào trong.
Làm những việc thiết thực luôn quan trọng hơn khóc lóc kêu than.
Mọi người thấy thế, cũng đều yên lặng ngậm miệng lại, đến bên xe bưng gạch.
Bành Vĩ Khôn tối nay hẹn hò với bạn gái, khách sạn đã đặt xong, ai ngờ chuyến thăm đột ngột của xe chở gạch lại làm hỏng hết kế hoạch của hắn.
Bành Vĩ Khôn vô cùng bất mãn, hắn dùng tay không bưng gạch xuống, hai tay dường như đang bốc hỏa.
Bưng tới bung lui vài lần, gạch trên xe đã vơi hơn phân nửa, Bành Vĩ Khôn cảm giác mình đã cạn kiệt toàn bộ sức lực.
Sau đó, có vẻ như hắn đã rất mất kiên nhẫn, trực tiếp tăng gấp đôi số gạch mỗi lần bưng.
Vừa mới nhấc lên một chút...... Tay hắn như muốn gãy thành mười đoạn.
Lại nhìn qua Lâm Trạch Khiên, thấy anh ấy bưng nhiều gạch một lúc vô cùng dễ dàng.
Bành Vĩ Khôn tiến lên phía trước, bởi vì đồ vật trên tay quá nặng, chân dần nhũn ra, mắt cũng hoa đi mấy phần, không thấy rõ đường.
Chỗ khúc ngoặt chỗ có một loạt thanh thép, đặt ở rương gỗ đầu, bày biện so le không đồng đều, còn có vài chỗ vô cùng sắt nhọn.
Nếu ai đi không cẩn thận đυ.ng phải, có thể trực tiếp khiến người ấy vạn tiễn xuyên tâm.
Vốn dĩ đường bọn họ đi cách rất xa đống thép, nhưng Bành Vĩ Khôn đã rất mệt, ý thức trở nên mơ hồ, xoay chân một cái liền đi đến chỗ thanh thép.
Lâm Trạch Khiên lúc ấy đi đằng sau hắn, trên tay cũng khiêng theo một đống gạch lớn.
Lúc anh thấy Bành Vĩ Khôn xoay người, cũng đã sửng sốt một chút.
Lại quay đầu nhìn, liền thấy anh ta đang tiến thẳng đến chỗ đống thép.
Lâm Trạch Khiên không kịp phản ứng gì nhiều, trực tiếp vung tay ra, duỗi tay túm lấy Bành Vĩ Khôn.
Nhưng người anh vốn đã rất nặng bởi những viên gạch.
Lâm Trạch Khiên sợ mình kéo anh ta không nổi, liền dùng hết sức lực liều mạng kéo.
Trên tay anh ta, gạch liên tiếp rơi xuống, có vài khối trực tiếp va vào tay Lâm Trạch Khiên.
Cũng vào lúc này, anh tựa hồ còn nghe thấy cánh tay mình răng rắc vài tiếng.
Sau đó, cơn đau thấu xương liên tục truyền đến.
Đau đến mức dường như tay anh đã mất đi toàn bộ tri giác.
Mà lúc này Bành Vĩ Khôn ngồi bệt dưới đất, ngơ ngác nhìn những thanh thép chỉ cách mình vài cm, còn có một sàn đầy gạch.
Sắc mặt anh ta trắng bệch, môi bắt đầu run rẩy, ngực lúc lên lúc xuống, không mở nổi miệng.
Vừa mới nãy nếu không có Lâm Trạch Khiên, anh ta thật sự xong đời rồi.
“Lâm, anh Lâm......” Anh ta nhìn Lâm Trạch Khiên cau mày, lập tức vô cùng sợ hãi, ấp úng hỏi: “Anh, anh không sao chứ?”
“Cậu sinh ra với đôi mắt to mà vứt ở đâu vậy, làm sao nhìn được đường?!” Lâm Trạch Khiên trừng mắt rống giận hắn một câu, cực kỳ phẫn nộ đá viên gạch trên mặt đất.
Khí thế này, khiến Bành Vĩ Khôn sợ tới mức không dám nhúch nhích.
Đằng sau mọi người nghe thấy tiếng động lạ đều dừng việc lại, thấy Lâm Trạch Khiên tay phải mềm mại đáp cạnh người, trên tay có máu tươi chảy xuống, tí tách rơi trên mặt đất.
“Anh Lâm, tay anh ——” Phía sau Nhϊếp Duy kinh hô một tiếng.
“Câm miệng.” Lâm Trạch Khiên quay đầu lại, không kiên nhẫn quát Nhϊếp Duy, nói: “Tôi vẫn chưa mất tay mất chân, không có gì đáng ngại