Cho Em Cả Đời

Chương 3

Hôm nay là ngày khai giảng của trường đại học Tế Nam.

Khi Phương Dư tỉnh dậy, cô cảm thấy có bàn tay ai đó đang cởϊ qυầи áo của mình.

Trong lúc mơ màng, cô co người vào trong chăn, nhẹ nhàng nói: "Trạch Khiên, em hết sức rồi."

Cô tưởng anh vẫn muốn vào sáng sớm

“Dư Dư, ngoan." Lâm Trạch Khiên không nghe cô nói, mà chỉ dỗ dành, cởi bộ đồ ngủ của cô ra.

Phương Dư không thể động đậy, nhắm mắt và nằm trên giường, không còn sức lực chống cự anh.

Sau khi Lâm Trạch Khiên cởϊ qυầи áo của cô ra, anh dùng hai tay đỡ eo của Phương Dư để cô ngồi dậy và dựa vào người anh.

Nhưng anh không làm gì cả, ngược lại, Phương Dư cảm thấy anh lại đang mặc quần áo cho cô.

Cô cảm nhận sự lạnh buốt của chiếc khóa kéo sau lưng.

Vải dính vào cơ thể cũng mát mẻ.

Phương Dư nhận ra rằng có gì đó không ổn, lập tức tỉnh dậy.

Cô cúi đầu xuống và thấy mình đang mặc một chiếc váy hoa màu trắng.

Không phải quần áo của cô.

Phương Dư nhìn chiếc váy, ngoảnh đầu lại một cách nghi hoặc, dùng đôi mắt để hỏi Lâm Trạch Khiên.

“Anh vừa ra ngoài mua cho em.” Lâm Trạch Khiên bước xuống giường, đồng thời kéo tay Phương Dư, để cô cũng bước xuống.

Tiện thể, anh giúp cô kéo váy.

Cổ áo màu trắng, hoa đỏ, chân váy hơi xòe, dài trên đầu gối.

Phong cách thắt eo tôn lên dáng người chuẩn của Phương Dư, vòng eo thon thả, một tay là có thể ôm lấy.

Phương Dư đưa tay chạm vào nó, cô có thể cảm nhận được đây là một loại vải rất tốt.

“Dư Dư thật xinh đẹp.” Lâm Trác Khiên kéo Phương Dư đến trước gương, nhìn eo vợ mình, đột nhiên bụng anh thắt lại.

Lâm Trác Khiên “hừ” một tiếng.

Thật là quá vô dụng

Tối vừa làm, giờ lại muốn làm lần nữa

Rõ ràng sáng nay cô phải đến trường để báo cáo, nhưng vẫn nhịn không nổi, muốn giày vò cô.

“Đừng có mà tiêu tiền linh tinh.” Phương Dư nhìn mình trong gương, trong lòng cảm thấy áy náy.

Cô càng tiêu nhiều tiền, Lâm Trạch Khiên càng vất vả, cô không muốn anh làm việc vất vả như vậy.

“Ánh kiếm tiền là để em tiêu, anh rất vui.” Lâm Trach Khiên bỗng nhiên hôn lên mặt cô, khen: “Em thật xinh đẹp”.

Thật ra Phương Dư cũng cảm thấy mình xinh đẹp.

Bình thường cô chỉ mặc áo trắng quần jean, hầu như không mặc váy, vì cô cảm thấy rất thoải mái nên lúc nào cũng mặc như vậy.

“Em đi làm bữa sáng cho anh .” Phương Dư vừa nói vừa ngượng ngùng, cúi đầu đi khỏi.

“Đừng chạm vào nước lạnh.” Lâm Trạch Khiên cúi đầu cười cười, đột nhiên nhớ tới tối hôm qua cô nói cổ họng hơi đau.

Anh sợ cô bị cảm lạnh.

“Em biết rồi.” Phương Dư thấp giọng trả lời.

Khuôn viên của Đại học Tế Nam rất đẹp, nổi tiếng khắp cả nước.

Trời đã vào hè, mặt trời chiếu sáng rực rỡ trên nền trời xanh thẳm, xuyên qua kẽ lá, từng tia nắng đáp xuống mặt đất tạo nên những chiếc bóng nhiều màu sắc.

Phương Dư đi dọc theo con đường.

Khoé miệng cô bất giác dần cong lên, ngay cả bước chân cô cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Cô thích nơi đây, nó thực sự rất đẹp.

Sau khi Phương Dư thi mỹ thuật trở về, cô dựa vào ký ức về nơi này vẽ ra một bức tranh. nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy cô mới phát hiện — bức tranh cô tự vẽ kém xa so với vẻ đẹp thực tế.

Tiếp tục đi về phía trước, sẽ đến một quảng trường, trên quảng trường họ dựng lên mấy cái lều, phía trước là bảng hiệu của học viện.

Đây là điểm đăng ký, nơi cô có thể tìm thấy trường đại học của mình, sau khi đăng ký thông tin, sẽ có người đưa cô đến ký túc xá.

Phương Dư nhìn thoáng liền thấy bảng hiệu của Học viện Mỹ thuật.

Học viện Mỹ thuật là chuyên ngành đặc biệt của Đại học Tế Nam, điểm xét tuyển cao hơn điểm trung bình của trường.

May mắn thay, thành tích học tập của Phương Dư rất tốt, ngay cả khi cô không thi nghệ thuật, cô cũng hoàn toàn có thể thi đỗ vào những chuyên nghành khác của Đại học Tế Nam.

Sau khi đăng ký xong, học trưởng khoá trên ngỏ ý muốn đưa cô về ký túc xá.

Vốn dĩ là học tỷ sẽ đưa cô về ktx, nhưng học tỷ nói tạm thời có chút việc bận, nên liền nhờ học trưởng dẫn đường.

Trong hai ngày đầu tiên của năm học , ký túc xá mở cửa hoàn toàn để thuận lợi cho sinh viên.

Học trưởng tên là Hứa Đinh Dương, trông sáng sủa sạch sẽ, chỉ cao hơn Phương Dư nửa cái đầu, đi bên trái và đi trước cô, vừa đi vừa giới thiệu.

Giọng nói rất trong trẻo, nhìn mặt hiền lành và tốt bụng.

Đi được nửa đường, đột nhiên Hứa Đinh Dương nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại nhìn Phương Dư hỏi: “Học muội, có cần anh giúp em xách đồ không”?

Đi cùng với con trai, tác dụng lớn nhất của họ là mang hành lý.

Làm nhiệm vụ bê vác đồ cho các nữ sinh trong trường.

Chỉ có điều vừa nãy nhìn thấy có người giúp Phương Dư chuyển hành lý, nên Định Dương mới không giúp cô.

Sau đó suy nghĩ một lúc, cảm thấy người ta có người giúp, đó không thể trở thành lý do để anh ta không giúp Phương Dư.

Vì vậy anh ta đã hỏi cô một cách lịch sự.

“Không cần đâu”, Phương Dư lắc đầu “Chúng em bê được.”

Nếu cô nói không cần, thì anh ấy cũng không hỏi lại nữa.

Từ Định Dương đưa họ đến tòa ký túc xá

Phương Dư được xắp xếp ở tầng 3 của ký túc xá, mang theo hành lý leo lên tầng vừa mệt vừa bất tiện.

Vì thế Hứa Đinh Dương nói lần nữa : “Để anh giúp em xách một phần hành lý”.

Vừa dứt lời, Lâm Trạch Khiên mỗi tay cầm một chiếc vali, nhấc lên, sải bước đi lên tầng.

Hứa Đinh Dương ngây người ra một lúc.

Hai chiếc vali to, một chiếc 24inch, một chiếc 26inch, đựng đầy ắp đồ.

Nhìn anh mỗi tay xách một chiếc vali, thong thả bước lên lầu không tốn một chút sức lực nào.

Hứa Đinh Dương nghĩ, cái thẻ phòng tập gym hồi trước làm bây giờ nên dùng tới rồi.

Cả cái Học viện Mỹ Thuật này, thì anh ta chưa gặp qua người nào khỏe như vậy.

Xem ra bản thận thậm chí còn không có tư cách gì đê giúp đỡ.

Sau khi Từ Định Dương dẫn họ về ký túc xá, cũng không ở lại quá lâu, lập tức liền rời đi.

Trước khi đi, còn đặc biệt căn dặn Phương Dư, nếu có vấn đề gì, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho anh.

Hoặc tìm anh ta tại phòng đón tân sinh viên.

Bởi vì Phương Dư là người đăng ký sớm nên tất nhiên cô cũng là người đầu tiên đến ký túc xá.

Căn phòng trỗng rỗng dành cho 4 người ở, bên trên là cái giường, bên dưới là cái bàn. Bất kì đồ vật nào cũng không có.

Sau khi Phương Dư dọn dẹp đồ xong, cô đặt một chiếc túi nhỏ trên bàn của mỗi người bạn cùng phòng.

Bên trong cái túi nhỏ đựng đặc sản mà cô mang từ quê lên.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô lại dán một tờ giấy nhớ vào từng túi.

Phương Dư chạy đến ban công ký túc xá, thích thú nhìn xuống dưới, trước mắt cô có thể nhìn thấy toàn cảnh khuôn viên trường.

Không thể nào bỏ lỡ cảnh đẹp như vậy, cô liền cầm điên thoại lên chụp.

“Tách,tách” chụp được hơn chục bức ảnh

Sau khi Phương Dư ngắm nhìn khung cảnh được một lúc, cô chạy từ ban công chạy xuống.

“Vừa nãy học trưởng nói, cần đi lấy hộp đựng thức ăn trước, thẻ để lấy cơm và cả thẻ lấy nước.

Phương Dư cất điện thoại, kéo tay Lâm Trạch Khiên: ”Chúng ta đi thôi”

Lâm Trạch Khiên rút tay lại, không để Phương Dư chạm vào.

Ngay lúc Phương Dư hụt tay, Lâm Trạch Khiêm đột nhiên ôm eo cô, xiết chặt vòng tay và ôm trọn cô vào lòng.

Làm cho Phương Dư sợ tái mặt

Đây đang ở trong ký túc xá, của vẫn mở , bên ngoài thi thoảng có người đi qua.

Nếu như mà có ai đó nhìn thấy….

Phương Dư vội vàng đẩy anh ra: “Anh mau buông tay ra đi”.

Khi nãy anh vừa mới giúp Phương Dư thu dọn đồ đạc, hơi thở có chút gấp gáp, ngực nồng nặc mùi mồ hôi

Mặc dù đổ mồ hôi nhưng nó không có mùi khó chịu.

“Dư Dư, anh muốn được em gọi là anh yêu. Lâm Trạch Khiên vô liêm sỉ không kể bất cứ thời gian nào.

Con người anh ấy không hòa hợp chút nào.

Phương Dư không còn cách nào khác, chỉ có thể thì thầm vào tai anh: ”Anh...”.

Khiến cho Lâm Trạch khiêm vô cùng hài lòng.

Cả hai đều học muộn, bảy tuổi mới vào lớp một, trong khi Lâm Trạch Khiên lớn hơn Phương Vũ một tuổi, tốt nghiệp cấp ba sớm hơn hai năm và sau đó nghỉ học.

Khi còn nhỏ, cô luôn đi theo anh, gọi theo sau “Anh ơi".

Lâm Trạch Khiêm nâng bàn tay đặt trên eo của Phương Dư, đặt trực tiếp lên vai cô và giữ nó một cách lỏng lẻo.

"Em yêu, ngoan, anh nhất định sẽ bảo vệ em."

Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến thanh âm.

“Xin…. chào?” Giọng cô gái rất ngọt ngào, nhìn thấy một nam một nữ trong phòng, cô gái ngập ngừng không dám chào hỏi.

Phương Dư theo quán tính đẩy Lâm Trạch Khiên ra, sau đó nhìn ra cửa.

Cô gái để mái bằng, tóc dài xõa ngang vai, khóe môi cong lên, cười lên trông rất ngọt ngào.

Cô ấy mặc một chiếc váy màu xanh lam, xách vali đi vào đến trước mặt Phương Dư thì dừng lại.

Luôn nở nụ cười trên môi và cô ấy gật đầu với Phương Dư và giới thiệu bản thân: "Xin chào, tôi tên là An Giai Vân, sinh viên năm nhất của Học viện Mỹ thuật."

Sau khi cô ấy nói xong, nhìn Lâm Trạch Khiêm một lượt, sau đó quay sang nhìn Phương Dư.

“Tớ là Phương Dư, cũng là tân sinh viên của trường Mỹ thuật.”

Người này tên là An Giai Vận, có cảm giác vô cùng thân thiện, trông khá dễ gần, điều này khiến Phương Dư thở phào nhẹ nhõm.

Cô rất lo lắng rằng mình sẽ có mối quan hệ không tốt với bạn cùng phòng.

Vì cô không giỏi giao tiếp và rất khó có thể hòa đồng với mọi người.

"Wow, cậu thật xinh gái." An Giai Vận bước lên một bước, làm cho khoảng cách hai người bị thu hẹp lại, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào mặt cô.

"Cậu dùng sản phẩm dưỡng da gì vậy? Da mặt vừa đẹp lại vừa trắng!" An Giai Vận lại thở dài một hơi.

Cô ấy hỏi như vậy, Phương Dư không biết phải trả lời như nào.

Cô không sử dụng bất kì sản phẩm chăm sóc da nào, bởi vì cô không có tiền mua chúng. Nhưng khi mùa đông đến thời tiết hanh khô vô cùng, thì mẹ cô sẽ mua kem dưỡng da cho cô.

"Bây giờ cậu đi đâu? Có muốn đi ăn không?" An Giai Vận lập tức nắm lấy tay cô.

Tuy rằng đều là nữ sinh, nhưng Phương Dư không quen tiếp xúc cơ thể quá gần như vậy.

Cô rụt tay lại, lắc đầu nói: “Tớ còn một số thủ tục chưa đăng ký”.

“Ồ”, An Giai Vận đáp lại cô bằng giọng điệu có chút thất vọng

Cô vốn dĩ tưởng rằng sẽ đi ăn cơm cùng nhau, đúng lúc cô cảm thấy đói bụng.

“Thôi vậy, tớ đi thu dọn đồ trước." An Giai Vận liếc nhìn xung quanh, sau đó chỉ vào chiếc giường trước mặt.

"Tớ sẽ ngủ giường đối diện giường cậu ."

An Giai Vận xách vali qua, nhìn đã thấy chiếc túi nhỏ trên bàn.

Cô ấy kinh ngạc vui mừng nhìn Phương Dư, hỏi: "Cậu cho tớ phải không?"

Phương Dư gật đầu: "Đây là đặc sản của quê tớ."

“Tớ thích ăn cái này nhất.” An Giai Vận vẻ mặt rất vui vẻ, ngay lúc đó cô ấy mở cái viên tròn được bọc bởi lá cây màu xanh, cắn một miếng thật to.

Ngồi bên giường, cầm cái bánh trên tay ăn một cách ngon lành, cho đến khi Phương Dư đi ra ngoài.

Cô liền không ăn nữa

An Giai Vân lấy ra một ít khăn giấy và nhổ thứ trong miệng ra.

Sau khi nhìn xung quanh, cô không tìm thấy thùng rác, vì vậy đã ném khăn giấy và viên tròn tròn màu xanh lá cây vào bồn cầu.