Tôi Dọn Rác Ở Thế Giới Phế Thổ

Chương 11: Cấp bậc công dân

Đối với một số người, phòng quan sát có thể khiến họ phải nơm nớp lo sợ, sợ hãi bản thân bị theo dõi bất cứ lúc nào, nhưng với Chúc Ninh mà nói, nơi này chẳng khác gì viện điều dưỡng.

Ngày thứ hai, cô ngủ một mạch đến tận bốn giờ chiều mới thức dậy, không ngờ cô ngủ muộn như vậy mà khu vực tự phục vụ vẫn còn mở cửa. Căn tin vắng tanh, vừa hay không có ai, cũng không có ai tranh giành đồ ăn với cô.

Chúc Ninh cầm khay nhỏ đi hai vòng, món nào cũng thử một chút, giống như thể tám trăm năm rồi chưa được ăn gì vậy. Cô cầm khay đi ra, đang tìm chỗ ngồi thì nhìn thấy Phòng Doanh.

Người phụ nữ đang ôm một chồng tài liệu, nhìn thấy Chúc Ninh liền nở nụ cười tiêu chuẩn tám chiếc răng: "Chào cô, Chúc Ninh."

Chúc Ninh im lặng, không biết vì sao lại có cảm giác xấu hổ như bị giáo viên chủ nhiệm bắt quả tang.

"Cô cứ ăn đi, tôi nói chuyện với cô một chút." Phòng Doanh bảo Chúc Ninh ngồi xuống trước.

Chúc Ninh bưng khay đồ ăn ngồi xuống, Phòng Doanh ngồi đối diện cô, sau đó mỉm cười nhìn cô. Chúc Ninh cắn một miếng bánh mì, bị Phòng Doanh nhìn đến mức không thoải mái: "Cái đó, có chuyện gì cô cứ nói thẳng ra được không?"

Có thể đừng nhìn cô với ánh mắt như nhìn bệnh nhân giai đoạn cuối được không? Trông thì có vẻ nhân từ, nhưng cũng rất đáng sợ.

"Là thế này," Phòng Doanh mở tập tài liệu, lấy ra vài tờ giấy, "Báo cáo thu thập dữ liệu của cô đã có rồi."

Chúc Ninh đang ăn, mơ hồ "ừm" một tiếng.

Phòng Doanh: "Cô muốn tự mình xem sao?"

Cảm giác kỳ lạ trong lòng Chúc Ninh càng thêm mãnh liệt, trong mắt Phòng Doanh chẳng lẽ cô sắp chết đến nơi rồi sao? Giống như cô đang mắc bệnh nan y, còn Phòng Doanh đến để thông báo ngày giỗ của cô vậy.

Chúc Ninh : "Cô cứ nói đi."

Phòng Doanh khẽ ho một tiếng: "Chỉ số tinh thần của cô rất nổi bật, trên 1200, thuộc hạng S."

Chúc Ninh ừm một tiếng, không hiểu lắm, hỏi: "Lý Niệm Xuyên được bao nhiêu?"

Cô cần một giá trị tham chiếu.

Phòng Doanh: "Ban đầu là 306, nhưng hôm qua sau khi vào khu vực ô nhiễm, chỉ số tinh thần của cậu ta đã tăng lên, hiện tại khoảng 400."

Chỉ số tinh thần có thể tăng lên sao?

Phòng Doanh giải thích: "Càng tiếp xúc nhiều với nguồn ô nhiễm, chỉ số tinh thần có thể được nâng cao ở các mức độ khác nhau."

Chúc Ninh ngẫm nghĩ một chút, chắc là giống như việc rèn luyện lòng dũng cảm, bị dọa nhiều rồi thì tự khắc cũng hết sợ.

Phòng Doanh giải thích: "Chỉ số của cô rất hiếm thấy, hiện tại là người duy nhất đạt hạng S ở khu 103."

Chúc Ninh nhíu mày, đây không phải là chuyện tốt.

Theo triết lý sinh tồn của cô, những người quá nổi bật thường chết sớm.

Phòng Doanh rút ra báo cáo dữ liệu của Chúc Ninh, lộ ra vẻ mặt áy náy: "Nhưng dữ liệu cơ thể của cô không được tốt lắm."

Đúng như Chúc Ninh dự đoán, Phòng Doanh thực sự đến để thông báo ngày giỗ của cô. Phòng Doanh đặt báo cáo dữ liệu trước mặt Chúc Ninh: "Nếu không được can thiệp thêm, cô có thể không sống quá một năm."

Chúc Ninh cúi đầu ăn cơm: "Ồ."

Cô cứ tưởng là chuyện gì to tát.

Phòng Doanh: "...?"

Sao Chúc Ninh không hành động theo lẽ thường vậy?

Giống như lần trước, mỗi lần nói chuyện với Chúc Ninh, một nửa những lời mà Phòng Doanh chuẩn bị đều không dùng đến. Lời an ủi vừa đến bên miệng liền bị nghẹn lại, nói thật là có chút khó chịu.

Phòng Doanh: "Rất tiếc, công dân hạng năm đều như vậy."

Chúc Ninh chỉ biết sơ qua về cách phân loại đẳng cấp công dân, liền hỏi: "Phân chia như thế nào vậy?"

Phòng Doanh: "..."

Cô phát hiện ra kiến

thức phổ thông của Chúc Ninh thực sự rất thiếu hụt.

"Sau ngày tận thế, phóng xạ gây ra ô nhiễm sinh học quy mô lớn, chúng ta đã mất đi 80% đất đai, Liên bang đã xây dựng bức tường cao để chống lại các vật ô nhiễm bên ngoài. Nhưng bên trong bức tường, tài nguyên khan hiếm, chúng tôi tiến hành sàng lọc công dân trên diện rộng, phân chia mọi người thành năm hạng dựa trên việc họ có ích cho Liên bang hay không."

"Công dân hạng nhất là người tự nhiên, Liên bang cần bảo tồn gen tự nhiên của họ. Công dân hạng hai là người nhân tạo, được nuôi dưỡng đặc biệt thông qua lập trình gen, công dân hạng ba là người nhân bản, được nhân bản từ gen ưu tú, nhưng tuổi thọ thường rất ngắn, trung bình chỉ có bốn mươi năm. Công dân hạng bốn là người máy, là robot có ý thức tự chủ."

Phòng Doanh: "Công dân hạng năm là phế phẩm đến từ bốn hạng trên, sau khi sàng lọc gen, đều có khuyết tật gen nghiêm trọng, chi phí điều trị quá đắt đỏ, vì vậy hầu hết phế phẩm đều sống ở bãi rác khu 103."

À, thì ra là vậy.

Khu 103 vốn dĩ là trung tâm xử lý rác thải của toàn Liên bang, "cư dân bản địa" ở đây hầu hết đều là phế phẩm.

Phế phẩm muốn sống sót có thể tiến hành cải tạo gen bằng tài nguyên y tế, nhưng giá cả tương đối đắt đỏ, vì vậy hầu hết phế phẩm đều lựa chọn chờ chết.

Phòng Doanh ban đầu lo lắng việc báo cáo chỉ số tinh thần của Chúc Ninh sẽ gây ra rắc rối, nhưng sau khi cô ấy báo cáo toàn bộ dữ liệu cơ thể và thân phận công dân hạng năm của Chúc Ninh, Quân khu số 1 vẫn không có động tĩnh gì.

Chúc Ninh là một hạt giống tốt, nhưng nếu là phế phẩm thì cô ấy không thể nào vào quân khu được, tiêu chuẩn tối thiểu của quân khu đối với cấp bậc công dân là hạng ba trở lên.