Tên truyện: YÊU THẦM LÀ VỊ KẸO SỮA
“Được.” Hàng Gia Chú nói.
Lão Hầu thầm nghĩ thì ra là vậy, ai ra tay cũng không khuyên được thiếu gia.
Cậu ta đang nghĩ có nên tự đề xuất, chơi với em gái có thể vui hơn nhiều so với đi họp.
Kết quả Hàng Gia Chú xoay người nói với Tuệ Hạnh đang đứng ở cửa: “Tuệ Tuệ, trông chừng anh trai đang ngủ này đi, cậu ta đi đâu thì em theo đó, đừng để anh trai này bị bọn buôn người bắt cóc.”
“.......”
“.......”
Thao tác ngược này không khỏi thành trò đùa cho người khác.
Thiên tài logic rồi.
“Chậc.”
Người trên sô pha vén quyển sách rồi ngồi dậy.
Ngủ đến nỗi đầu tóc rối bù, sợi tóc ngắn sau ót vểnh lên, người đàn ông cong lưng, khuỷu tay vắt lên đầu gối, cúi đầu tỉnh giấc, hai chân co lại tự nhiên rồi duỗi ra, ống quần màu đen xê dịch lên trên một chút, lộ ra xương mắt cá gầy gọt.
Mấy giây sau, cuối cùng người đàn ông cũng ngẩng đầu, ánh mắt không hài lòng đảo qua mấy người đã làm phiền hắn ngủ.
Ánh mặt trời buổi chiều mang theo chút hiệu ứng lấy nét mềm mại, lọt vào trong theo bệ cửa sổ, chặn lại làn da trắng của người đàn ông.
Đôi mắt hoa đào tuyệt đẹp kia cụp xuống một nửa, lông mi giống như rẻ quạt nhướng lên kéo dài đuôi mắt, trong con ngươi màu nâu hiện lên sự lạnh nhạt, đường nét ngũ quan rõ ràng, đẹp, nhưng lại lạnh lùng.
Trong lòng Tuệ Hạnh đang thầm so sánh xem hắn và Hàng Gia Chú ai đẹp hơn.
Gương mặt già dặn kia của Hàng Gia Chú dầu gì cũng đã nhìn nhiều năm như vậy rồi, có đẹp đi nữa thì sức hút cũng không bằng khuôn mặt mới mẻ trước mắt.
Hàng Gia Chú thấy người cuối cùng cũng tỉnh rồi, hả hê nhếch môi: “Tỉnh rồi à? Đây là em gái tôi - Tuệ Hạnh. Tuệ Tuệ, gọi anh trai đi.”
Tuệ Hạnh nghe lời: “Anh trai.”
Giọng nói của cô rất trẻ con, trong veo lại giòn giã, gọi hai chữ anh trai đã khiến người khác mềm nhũn xương.
Hàng Gia Chú đã nghe nhiều năm rồi nên đã miễn dịch, qua trải nghiệm vừa nãy Lão Hầu đã học được cách chỉ kích động gào thét trong lòng, ngoài mặt thì bình tĩnh như con chó già.
Chỉ có Thẩm Tư Lam là lần đầu nghe cô gọi.
Hắn ngẩng đầu lên, liếc nhìn cô bé đứng trước mặt.
Giống như búp bê mặc quần áo trẻ em được trưng bày trong tủ kính cửa hàng, mặt tròn như gạo nếp, con mắt thì đen và trong veo, chằm chằm nhìn hắn, sau khi phát hiện hắn nhìn qua, lại vội vàng chớp mắt, trốn sau lưng Hàng Gia Chú.
Khắp người từ trên xuống dưới không có chỗ nào giống với Hàng Gia Chú.
Trước đây còn cho rằng là một Hàng Gia Chú phiên bản nữ.
Thì ra không phải là hồ ly, mà là một bé cún Pomeranian(1).
(1)Chó Phốc sóc
Hắn thu tầm mắt lại, thản nhiên ừ một tiếng, coi như đã trả lời rồi.
Ánh đèn ở hành lang không sáng lắm, đã giảm bớt làn da trắng của người đàn ông.
Hắn dò xét cô bằng đôi mắt hoa đào, lông mi như rẻ quạt nhướng lên kéo dài đuôi mắt, nhưng con ngươi đen láy lại đầy vẻ lạnh lùng.
Giao phó xong xuôi, Hàng Gia Chú vẫy tay với Lão Hầu, “Đi, đi họp.”
Anh ra ngoài trước, nhưng Lão Hầu không theo cùng.
Lão Hầu đến gần bên cạnh Tuệ Hạnh, khom lưng xuống nói với cô: “Em có muốn nói với anh của em, nói là muốn để anh Hầu Bân dắt em đi chơi không.”
Theo bản năng Tuệ Hạnh liếc nhìn người đàn ông tỉnh giấc đang ngồi trên sô pha.
Lão Hầu cũng nhìn sang, chỉ người đàn ông đó rồi lại nói: “Tính tình cái tên Thẩm Tư Lam này xấu lắm, không dễ ở chung chút nào đâu.”
Người đàn ông nghe vậy, không phủ nhận, cũng không để ý.
Tuệ Hạnh chậm rãi thu ánh mắt lại, không nói được, cũng không nói là không được.
“Thế nào? Không thích anh hả?” Giọng điệu Lão Hầu lập tức chán nản.
Giọng nói kỳ quái của Hàng Gia Chú từ sau lưng truyền đến, “Hầu Bân, cậu hỏi em gái tôi làm gì, cậu muốn chết à?”
Vẻ mặt Lão Hầu lập tức trắng bệch, “Hàng tổng, anh chưa đi hả?”
Hàng Gia Chú: “Ừ, không phải đang đợi cậu sao?”
Cuối cùng Lão Hầu vẫn bị kéo đi.
Bầu không khí chìm trong yên tĩnh.
Tuệ Hạnh không biết nói gì, dường như người đàn ông cũng không có ý muốn lên tiếng, cũng mặc kệ cô, đứng dậy đi đến máy nước uống, rót cho mình một ly nước.
Hắn đứng lên, Tuệ Hạnh mới phát hiện hắn rất cao.
Là cô ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy chiều cao quai hàm của hắn.
“Lúc nãy sao không đồng ý Hầu Bân?”
Thẩm Tư Lam vừa tỉnh ngủ, trong giọng nói còn mang theo chút uể oải, kéo dài giọng nói lười nhác hỏi cô.
Tim Tuệ Hạnh bỗng nhiên dừng lại một chút.
“Hử?” Hắn lại thúc giục.
“Em thấy anh trông có vẻ học giỏi hơn anh Hầu Bân, có thể dạy em làm bài tập.”
“?”
Thẩm Tư Lam dừng lại một cách kỳ lạ, có một chút vô lý xẹt qua trong mắt hắn.
“Mang bài tập đến làm à?”
Tuệ Hạnh vội nói: “Dạ.”
Nói xong, lại lấy sổ ôn tập từ trong ba lô ra thật.
Toán học 11, đề ôn luyện.
Thẩm Tư Lam nói ngắn gọn: “Chỗ nào không biết?”
Tuệ Hạnh trả lời: “Không biết gì hết.”
Thẩm Tư Lam bỗng dưng bật cười.
Khi người đàn ông cười lên, lạnh lùng cất giấu trong đôi mắt cũng tan đi một chút.
Vừa nãy là tim ngừng đập, bây giờ lại thành đập quá nhanh.
Không phải cô bị bệnh tim chứ.
Tuệ Hạnh lắp bắp hỏi: “Anh cười cái gì?”
Hắn lại trả lời không liên quan, hỏi ngược lại cô: “Em lớp 11 rồi, có từng nghĩ sẽ thi trường đại học nào chưa?”
Cô trả lời: “Đại học Thanh Hoa.”
Là tự cô chọn, bố mẹ cô đều đồng ý, nguyên nhân là cùng trường với anh hai, sau này hai người họ công tác lại càng không cần lo lắng ở nhà nữa.
Thẩm Tư Lam nhướng mày nhìn cô, chậm rãi nói: “Vậy quả thật là chỉ có thể hy vọng.”
Châm chọc không có đường lui, cùng với sự đả kích mang tính hủy diệt.
Thật là uổng cho một khuôn mặt, lại mở miệng hết lần này đến lần khác, còn không biết nói tiếng người.
Cô hít thở sâu.
“Trước tiên là học xong đi, rồi mới hỏi người khác.” Lần này không phải là châm chọc, là kiến nghị.
Cô gật đầu: “Được.”
Thẩm Tư Lam hơi trợn mắt, dường như không ngờ rằng cô lại vui vẻ như vậy.
“Thì ra anh chỉ là trông có vẻ học giỏi thôi” Giọng điệu Tuệ Hạnh lanh lợi, trong ánh mắt lại tràn ngập sự ngây thơ trìu mến như đứa trẻ với người trước mắt, “Thật ra là một người học dở, ngay cả đề toán trung học cũng không biết làm.”
“....”
Thẩm Tư Lam im lặng vài giây, lạnh lùng trách, “Không biết gì hết còn bảo anh dạy, muốn anh mệt chết hay gì?”
Ánh mắt Tuệ Hạnh lập tức càng thêm trìu mến, “Thì ra cơ thể anh không ổn, giải đề thôi đã mệt chết rồi.”
Đúng là em gái của Hàng Gia Chú không sai.
Thẩm Tư Lam dời ghế sang cạnh cô, “Mỗi đề anh chỉ giảng một lần, chăm chú nghe.”
Giọng nói êm dịu trầm thấp của đàn ông rót vào tai phải.
Thầy giáo toán học của Tuệ Hạnh là một giáo viên thâm niên nói chuyện rất dẻo, khiến cho Tuệ Hạnh đến bây giờ cũng không biết cách đọc của sin, cos và tan.
Để chúng ta cùng vượt qua mẹ con hồ đồ này.
“Rút ra thừa số chung, quy đồng phân số mẫu số.”
Lại nghe giọng nói của Thẩm Tư Lam.
Hoàn bội tương minh(2), nước chảy lách cách, quả thật rất êm tai.
(2)Tiếng vòng ngọc trang sức đeo trên người va vào nhau.
Thật sự Tuệ Hạnh căn bản không nghe hắn giảng cái gì, mấy đề này cô đều biết, hơn nữa với cô mà nói là không hề khó.
Cô nghe không vào, đặt sự chú ý lên góc nghiêng khuôn mặt của người đàn ông.
Thật ra chính là liếc mắt, nhìn thấy tóc ngắn bên mái tai, với đôi tai trắng mềm rất mỏng.
Thẩm Tư Lam phát hiện cô không tập trung, cũng không nhìn cô mà thấp giọng hỏi: “Nhìn anh thì biết làm à?”
Tuệ Hạnh nhỏ giọng lẩm bẩm, “Chắc vậy....”
Chỉ là không cẩn thận nhìn xíu thôi mà, sao hắn nhỏ mọn vậy chứ.
Nghe thấy lời nói bị phát hiện mà vẫn không phục của cô, Thẩm Tư Lam nghiêng đầu, tay ôm mặt chống lên bàn, thản nhiên nói: “Nhìn đi.”
“Hả?”
“Nhìn nhiều chút.” Hắn còn mời cô.
Con ngươi trong veo tuyệt đẹp của đàn ông, dáng vẻ ngây người của cô không có chỗ nào để che giấu.
Cô cũng không tránh, cũng không biết là bị dọa, hay là vì cái khác.
“Nhìn lâu như vậy” Đột nhiên Thẩm Tư Lam lên tiếng, thờ ơ chỉ tay vào đề bài, “Biết làm chưa?”
Tuệ Hạnh: “Em...”
Khóe miệng người đàn ông lộ ra nụ cười khó hiểu, giống như đang chế giễu.
Tuệ Hạnh không hiểu sự xấu hổ và giận dữ nảy lên trong lòng mình lúc này là chuyện gì xảy ra, cô giống như giận hờn, vậy mà lại nghiêm túc làm xong hết mấy đề toán kia thật.
Đối chiếu đáp án xong, đương nhiên là đúng hết.
Tuệ Hạnh ngẩng đầu nhìn anh, chút đắc ý nhỏ trong ánh mắt giấu cũng không giấu được.
Thẩm Tư Lam chỉ ngạc nhiên chốc lát, lập tức bình tĩnh đưa ra kết luận, “Thì ra anh có thể mở lớp phụ đạo.”
Sau khi khẳng định năng lực toán học của mình, dường như tâm trạng của người đàn ông đã tốt hơn lúc nãy nhiều, đứng dậy lại muốn trở lại nằm xuống sô pha.
“Anh không dạy em nữa hả?”
Hắn quay đầu nhìn cô, giọng điệu thảnh thơi, “Chưa nhìn đủ à? Có cần chụp tấm hình cho em mang về nhà ngắm từ từ không? Sau này lúc đi thi tiện thể đem ra lạy?”
“Anh cũng đâu phải Bồ Tát.” Cô nói nhỏ.
Mặt người đàn ông không chút thay đổi, nói: “Không phải Bồ Tát lúc nãy em cũng không nhìn chằm chằm?”
Tuệ Hạnh bị vạch trần, giọng nói bỗng trở nên luống cuống, vội vàng giải thích: “Sao em phải nhìn chằm chằm anh chứ.”
Thẩm Tư Lam không đưa ra chứng cứ cô nhìn lén, mà bình thản như không có gì hỏi cô: “Muốn nhìn nữa không?”
Cô lắc đầu, “Không muốn.”
Thẩm Tư Lam không mấy để ý, ngồi phịch trên sô pha, lại lấy sách che mặt, che khuất kín đáo khuôn mặt của mình lại.
“Vậy thì không được nhìn.” Giọng lười nhác của người đàn ông ngăn cách bởi quyển sách.
Tuệ Hạnh có chút không vui.
Trông đẹp trai, sao lại không cho người khác nhìn.
Nhìn hắn xíu, hắn cũng không chết.
Mặc dù không muốn thừa nhận cô rất khó chịu với động tác đàn ông lấy sách che mặt, nhưng Tuệ Hạnh cũng không muốn thỏa hiệp như vậy, cô thu tầm mắt lại, không biết là muốn chứng minh với ai, cô, tuyệt đối không phải loại người nhìn mặt.
*
Hàng Gia Chú họp xong trở lại, phát hiện Thẩm Tư Lam vẫn đang ngủ, mà em gái của anh thì trở thành người trông nom.
Đi qua muốn xem xem con nhóc đang làm gì, kết quả lại thấy bài tập được bày biện trên bàn, sắc mặt của anh lập tức trở nên phức tạp, “Đầu em hư rồi à? Đột nhiên làm bài tập gì chứ?”
“Đặt nền móng cho đại học.”
“....”
Hàng Gia Chú chế nhạo, chẳng muốn nghe cô nói hươu nói vượn nữa.
Anh liếc nhìn đồng hồ, đã hơn sáu giờ rồi.
“Đi thôi, đến căn tin ăn cơm trước rồi anh đưa em về nhà.”
Dù sao thì đi mấy bước là đến đại học Thanh Hoa, nấu cơm cho cô thoải mái hơn ở nhà nhiều.
Tuệ Hạnh hơi do dự: “Chỉ chúng ta thôi hả?”
Hàng Gia Chú: “Sao, một người hầu hạ cô còn không đủ à?”
Tuệ Hạnh suy nghĩ một hỏi, gọi anh: “Anh hai.”
Hàng Gia Chú thở dài, “Làm sao nữa?”
“Có phải anh không có bạn bè không?”
“?”
“Nếu không thì tại sao, ngoài em ra không có ai đi ăn với anh vậy?”
Hàng Gia Chú bật cười, “Anh sợ con nhóc như em ăn cơm với một đám trai lạ sẽ ngại, em hiểu cái rắm.”
Tuệ Hạnh ồ một tiếng, rõ ràng là không tin.
“Thẩm Tư Lam” Hàng Gia Chú gọi người trên sô pha, “Đến căn tin ăn chung không?”
Đi đi đi đi đi đi đi đi đi đi đi đi.
Trong lòng Tuệ Hạnh đang lẩm nhẩm chữ này đến mấy chục lần.
“Ừm.”
Thẩm Tư Lam ngồi dậy, xoa xoa đầu tóc, uể oải trả lời.
Sau đó Lão Hầu nói gì đó cũng muốn đi cùng, cưỡng ép gia nhập vào tiểu đội ăn cơm.
Mấy người đi vào trường, vô cùng thu hút sự chú ý của người khác.
Hàng Gia Chú và Lão Hầu câu được câu không kéo dài nội dung cuộc họp buổi chiều, Tuệ Hạnh kéo áo anh hai, tròng mắt đảo trái đảo phải nhìn xung quanh một cách không thành thật.
Bây giờ là thời gian tan học, trên đường rất nhiều người.
Cảnh tượng xung quanh được ánh mặt trời chiều chiếu đỏ rực, sôi nổi lại tràn đầy mùi khói lửa.
Bầu không khí của sân trường đại học dễ chịu hơn trung học nhiều, không chú trọng từng giây từng phút, đi trên đường tán gẫu với bạn bè, điểm đến dường như có vẻ không quan trọng lắm.
Tuệ Hạnh giả vờ như vô ý quay đầu lại nhìn.
Thẩm Tư Lam đi phía sau bọn họ, đang cúi đầu bấm điện thoại.
Ánh mắt hoàn toàn không nhìn về phía trước.
Nhưng Tuệ Hạnh vẫn cảm thấy, tóc đuôi ngựa hôm nay của cô, hình như buộc không được đẹp lắm.
Giày trắng cô mang, hình như hơi bẩn.
Dáng đi của cô, hình như cũng chẳng được thục nữ.
Cô nghĩ này nghĩ nọ, đương nhiên bước đi cũng chậm lại.
Hàng Gia Chú cao hơn một mét tám, bỗng nhiên bị liên lụy biến thành con lười.
Sắc mặt Hàng Gia Chú khó chịu, “Không có xương à? Có thể đi nhanh hơn không? Áo đã bị em kéo đến biến dạng rồi này.”
Tuệ Hạnh không nói lý lẽ, nói anh đi quá nhanh không đợi cô.
“Anh không sánh vai với con rùa” Hàng Gia Chú rút áo mình lại, “Hay là em kéo áo Hầu Bân, để cậu ta kéo con rùa nhỏ là em đi.”
Tuệ Hạnh: “Không muốn.”
Ánh mắt Lão Hầu đáng thương nhìn cô.
Tuệ Hạnh: “Em sợ kéo hư áo của anh Hầu Bân.”
Sau đó tay lại vắt lên áo của Hàng Gia Chú.
Hàng Gia Chú: “....”
Anh muốn oán trách Lão Hầu mấy câu, nhưng Lão Hầu lại cắn móng tay, vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn anh.
“Ôi ôi ôi, em gái quan tâm anh ghê.”
“.....” Đồ ngốc.
Không trông cậy vào Hầu Bân được, Hàng Gia Chú chỉ vào Thẩm Tư Lam, “Đi chậm thì đi chung với Thẩm Tư Lam đi, rùa lớn dắt rùa nhỏ.