Giang Vũ nhìn nụ cười gian tà của Thành Quân, nhất thời cạn lời. Anh không rõ hắn lại nảy ra âm mưu gì, nhưng có vẻ sẽ chẳng hay ho gì đâu. Đứng trước hàng trăm bài review, đúng là không biết chọn phim nào. Thành Quân ngồi trên ghế sô pha, thoải mái tìm tư thế nằm thoải mái rồi vênh mặt lên bảo:
"Đàn ông con trai, thầy có dám tắt điện không?"
"Em muốn làm gì thì làm."
Giang Vũ nhún vai. Anh không sợ ma, hơn nữa trên phim cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi. Hắn có vẻ không hài lòng lắm với thái độ của anh, nhíu mày không vui.
Để tôi coi thầy bình tĩnh đến khi nào!
"Xem phim ma là phải sợ đấy nhé! Thầy đừng có mà tìm mấy cái bộ phim nhạt nhạt qua mắt tôi."
Giang Vũ hết chịu nổi dáng vẻ thảnh thơi của hắn, anh đặt điện thoại và điều khiển cho hắn toàn quyền lựa chọn.
"Cậu chọn phim đi, tôi đi làm bắp rang."
Thành Quân bĩu môi, hắn vắt chân lên ghế, hất hàm nói:
"Biết rồi. Thầy làm 3 vị nhá."
Giang Vũ liếc mắt nhìn hắn một cái, khẽ ừ rồi đi vào bếp. Tiếng nổ lách tách của những hạt ngô vang lên vui tai, anh lắc chảo cho thật đều, trong đầu thầm nghĩ dù vết thương trên người Thành Quân đã khỏi nhưng hình như hắn vẫn không có ý định rời khỏi đây?
Anh có hơi đau đầu vì chuyện này. Ai đời học sinh lại sống chung với thầy giáo, ở tạm một hai hôm còn được, ở lâu sợ rằng sẽ có tiếng ra tiếng vào. Nếu để người yêu tương lai Lam Vỹ hiểu lầm thì sau này cũng đừng trách oan sang anh.
Thành Quân không hề hiểu tâm tư của anh. Khi Giang Vũ cầm hai bát bỏng ngô lớn đi ra thì đã thấy hắn chọn xong phim từ bao giờ. Thấy anh, hắn vẫy vẫy nói:
"Nào nào, ngồi đây ngồi đây. Nếu thầy mà sợ quá thì cũng không cần gồng đâu, tôi sẽ bảo vệ thầy hahaha."
Anh nhìn Thành Quân tự tin bên cạnh, không biết điều gì làm hắn nghĩ rằng anh sợ. Giang Vũ cười khẩy, giơ tay tắt đèn. Phòng khách ngay lập tức bị bóng tối bao phủ, chỉ còn ánh sáng từ màn hình tivi hắt ra. Bên ngoài vang lên tiếng sấm đì đùng. Thành Quân chỉnh lại tư thế, chừa chỗ cho anh ngồi.
Thành Quân rất mong chờ được thấy vẻ sợ hãi của anh. Ngày thường Giang Vũ lúc nào cũng mang vẻ bình tĩnh, hắn sớm đã muốn phá vỡ sự bình thản đó.
Câu chuyện kể về một nhóm thanh niên thám hiểm trong nhà hoang, sau trò chơi gọi hồn nhàm chán, bọn họ quyết định thực hiện thử thách qua đêm tại tầng bốn của căn nhà. Tuy nhiên, nơi đây hiển nhiên không hề bình thường. Khi cả nhóm chuẩn bị ra ngoài thì phát hiện không thể ra ngoài. Cầu thang để đi xuống tầng dưới cứ kéo dài mãi, giống như không hề kết thúc. Qua khe cửa sổ chỉ có thể nhìn thấy một màn đêm đen đặc không ánh sáng. Không chỉ thế, trong bóng tối dường như còn có một con quái vật mang sức mạnh siêu nhiên nhòm ngó đến bọn họ.
Lúc này, đèn pin cuối cùng của nhóm hết pin. Ánh sáng nhấp nháy một chút rồi tắt hẳn. Nguồn sáng duy nhất không còn, không gian rơi vào bóng tối. Lúc này tâm lý ai nấy đều căng thẳng, sợ hãi. Vì phòng khách cũng tắt điện nên không gian giống như hợp nhất với trong phim, hai người cũng là một thành viên của nhóm người đen đủi đó.
Thành Quân căng thẳng, hít mũi một cái. Tay hắn nhúm một nắm bóng rang, vừa khéo Giang Vũ cũng làm vậy. Hai tay chạm nhau, hắn khẽ giật mình một cái, liếc nhìn anh. Trông anh chẳng có vẻ sợ hãi, thấy hắn liếc mình còn có tâm trạng tốt mà nhướng mày. Thành Quân âm thầm bĩu môi, cảm thấy hơi mỏi liền chuyển tư thế nửa dựa vào người anh.
Giang Vũ không nói gì, chỉ cười khẽ một tiếng. Không hiểu sao hắn lại cảm thấy mặt mình hơi nóng, tiếng cười kia nghe ra mấy phần trêu đùa, giống như đang nói "Sợ à?". Thành Quân cảm thấy bản thân bị anh coi thường, hùng hổ nói:
"Cười cái gì? Tôi mỏi mới dựa thầy thôi chứ có sợ đâu!"
"Tôi có bảo gì đâu."
"Thế sao tự dưng cười!?"
Giang Vũ giơ tay tỏ ý chịu thua. Anh chủ động nhích lại gần, vai hướng lên trên, ngầm ý có thể dựa. Học sinh nhỏ sĩ diện lắm, dù có sợ cũng không dám thừa nhận, nói toạc ra thì tổn thương lòng tự trọng. Làm một người thầy, Giang Vũ tự cảm thấy bản thân rất hiểu và quan tâm học sinh của mình. Người ta nói thầy cô cũng giống người cha, người mẹ thứ hai còn gì. "Người cha già" Giang Vũ nhìn Thành Quân rất là bao dung, mỉm cười hiền lành.
"..." Không hiểu sao hắn lại cảm thấy ánh mắt mà anh nhìn mình hơi kì dị.
Thành Quân vội xua tan cảm giác quái lạ trong lòng, thuận thế dựa vào người hắn, đầu gối vào vai. Mùi cà phê thoang thoảng xộc vào mũi, lúc này hắn mới nhận ra bờ vai của người này cũng rất rộng, giống như có thể gánh vác tất cả mọi thứ. Lúc này đây, yết hầu mà hắn cho là gợi cảm nhất từng thấy ở ngay trước mắt, khoảng cách siêu gần.
Giang Vũ cảm nhận tóc của hắn cọ vào cổ mình mang lại cảm giác ngưa ngứa. Anh đưa tay áp vào đỉnh đầu hắn, nhíu mày:
"Yên nào."
Vì nói mà yết hầu chuyển động, Thành Quân cảm thấy giống như nó đang mời chào mình chạm vào nó. Giọng nói của anh vang lên ngay trên đỉnh đầu, trầm thấp, ấm áp.
Bỏ mẹ, đột nhiên thấy Giang Vũ quyến rũ thế nhỉ?
Thành Quân vội vàng rời mắt, cố gắng tập trung xem phim. Hai người sát nhau, cảm nhận hơi ấm và sự tồn tại của đối phương. Hắn bỗng cảm thấy cảm xúc phập phồng vì cuốn theo mạch phim tan biến đi mất. Trong phim, nhóm người còn đang nghi ngờ, trách móc lẫn nhau. Những mặt tối của nhân vật dần lộ rõ, nhóm bạn tưởng chừng thân thiết như một gia đình bỗng tan đàn xẻ nghé. Hắn nhìn những thay đổi đó, đột nhiên hỏi:
"Nếu thầy trong hoàn cảnh này thì thầy sẽ làm gì?"
"Tôi sẽ không bao giờ làm việc ngu xuẩn như chui vào nhà hoang đâu." Giang Vũ thành thật đáp.
"Thì tưởng tượng tí xem nào!"
Nói thật, Thành Quân không nghĩ ra anh mà biến thành bộ dạng như vậy sẽ ra sao.
Hết chương 9