Ta Có Thể Sờ Đuôi Của Chàng Không?

Chương 2

Tuy rằng nàng không phải là người có khí thế mười phần nghiêm túc ít nói, nhưng muốn làm ra bộ dáng như vậy cũng không có gì khó.

Ánh mắt Cố Nhàn Ảnh dần dần trở nên nghiêm túc, bày ra bộ dáng lãnh đạm ít nói, lông mày hơi nhướng lên, lộ ra vài phần không kiên nhẫn, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn phía trước, phát ra tiếng vang vô cùng thanh thúy.

Kiếm Các vốn đã yên tĩnh, lúc này bởi vì biểu tình của Cố Nhàn Ảnh mà càng thêm an tĩnh hơn. Vài đệ tử lo lắng nhìn sang Cố Nhàn Ảnh, xong lại vội vàng nhìn về phía Diệp Ca, như là sợ Cố Nhàn Ảnh sẽ động thủ giáo huấn người này vậy.

Một lát sau, Diệp Ca vốn còn bộ dáng lười nhác lúc này rốt cuộc cũng chậm rãi thu liễm thần sắc, cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay Cố Nhàn Ảnh đang đặt trên bàn, sau đó trầm mặc quyết định đi về chỗ ngồi của mình.

Thu phục gia hỏa này còn không cần phải tiêu tốn nửa phần sức lực.

Cố Nhàn Ảnh rất hài lòng với kỹ thuật diễn nhập tâm vừa rồi của chính mình, ánh mắt đúng chỗ, khí thế mười phần, phát huy ngày hôm nay so với ngày thường còn tốt hơn vài phần.

Nàng vẫn duy trì vẻ mặt như cũ, tiếp theo đi đến kệ sách rồi lật mấy quyển sách, lúc này mới đưa tới cho mỗi người một quyển, dùng ngữ khí xa cách mà lãnh đạm nói: “Đây là sách hôm nay các ngươi phải chép, mỗi người chép đủ năm lần, hai người hôm qua phạm sai lầm thì chép mười lần, chép xong mới có thể rời đi, nghe rõ chưa?”

Câu cuối cùng là nói với hai đệ tử một nam một nữ đang phải đứng phạt trong góc.

Hai người này hôm qua lại dám chà đạp mấy gốc hoa lê ở bên ngoài rừng hoa lê của nàng, thật ra là nàng cũng không hoàn toàn tức giận, nhưng nên phạt thì vẫn phải phạt, huống chi số hoa lê đó nàng đang tính toán sẽ mang đến sau núi đưa người nào đó xem.

Sắc mặt của hai gã đệ tử vô cùng khó coi, nhưng bị Cố Nhàn Ảnh quét mắt tới thì lập tức không dám nói thêm nữa, chỉ đành gật đầu đồng ý.

Ánh mắt này quét đến vô cùng đúng lúc, sự lạnh lẽo đó có sức uy hϊếp rất nhiều, bọn họ nhất định sẽ có ấn tượng rất sâu sắc, tương lai trước khi phạm tội tất nhiên sẽ nghĩ đến hậu quả. Cố Nhàn Ảnh nhịn không được thầm khen mình trong lòng một câu.

Giáo huấn đám tiểu gia hỏa là một chuyện rất nhàm chán, Cố Nhàn Ảnh đem sách phát đóng lại, liền trở về chỗ ngồi của mình ngẩn người.

Các đệ tử nhìn không ra Cố Nhàn Ảnh đã sớm cho tinh thần bay đâu mất, cứ nghĩ rằng nàng đang nghiêm khắc nhìn chằm chằm vào chỗ này, vội vàng vùi đầu vào chép sách.

Cứ như vậy canh giữ cả một ngày, lúc mặt trời xuống núi, các đệ tử cuối cùng cũng rời đi, Cố Nhàn Ảnh có thể lấy lại sự nhàn rỗi, trở lại bên ngoài rừng lê, bẻ một cành hoa lê mới nở, sau đó men theo đường núi đi về phía sau núi.

Cố Nhàn Ảnh mấy trăm năm không hề rời khỏi Bạch Vũ Kiếm Tông, suốt ngày đi dạo bên trong Kiếm Tông, chỗ nàng tới nhiều nhất chính là sơn động này.

Sơn động này gọi là Thanh Vụ Động, trong động bất luận bốn mùa, nhiệt độ lúc nào cũng cực thấp, phủ đầy hàn băng, Cố Nhàn Ảnh người mặc y phục mỏng nhưng lại không sợ lạnh chút nào, trong tay nắm cành hoa, chân bước nhẹ nhàng, rốt cuộc cũng thay đổi biểu tình lãnh đạm khi còn ở trước mặt các đệ tử kia, thay vào đó là ý cười nhàn nhạt.

Đi qua con đường hẹp dài trong hang động, sau khi rẽ vào một vài khúc cua, cuối cùng nàng cũng đã đến cuối hang động.

Cuối hang là một vách băng thật lớn, bốn phía lạnh thấu xương, phía sau bức tường băng trong suốt là một thân ảnh đang bị đóng băng.

Dung nhan của người nọ không phân biệt được bộ dáng nam nữ, sáng ngời, tuyệt sắc, dưới lớp băng mà vẫn tinh xảo, lộng lẫy, trở thành màu sắc sáng ngời nhất giữa băng thiên tuyết địa này.

Cố Nhàn Ảnh đã nhìn gương mặt này mấy trăm năm, khóe miệng nàng bật cười, chậm rãi đi tới tường băng phía trước, đem cành hoa đặt ở dưới chân người nọ, cách tường băng trò chuyện với người nọ, giống như là đang tự thầm thì: “Hoa lê năm thứ bốn trăm linh bốn, hôm nay mới vừa nở, có thích không?”

“Trước phòng ta ở có trồng rất nhiều loại hoa, chờ ngươi tỉnh lại ta sẽ mang ngươi đi xem, rất nhiều loại ngươi còn chưa có gặp qua đúng không?”

“Ngươi nguyên lai đều ở trong biển không có hoa cỏ, vậy thường hay nhìn phong cảnh gì? Trong biển nhất định rất xinh đẹp phải không?”

Cố Nhàn Ảnh tự nói chuyện, ngước mắt lên lại nhìn thấy khuôn mặt người nọ, nhịn không được cười ra tiếng, đầu ngón tay cách mặt băng nhẹ nhàng mơn trớn trên khuôn mặt người nọ, “Ngươi sẽ không nghe những lời này tới mức phát chán chứ?”

Nàng thấp giọng cùng hắn tán gẫu, việc lớn việc nhỏ, thú vị hay không thú vị, hết thảy đều nói cho người trong tấm băng, trong lúc cúi đầu xuống, nàng thấy có mấy đồng tiền nằm ở trong một góc.

Cố Nhàn Ảnh có chút kinh ngạc, cúi đầu nhặt đồng tiền lên nhìn, sau đó quay sang nhìn người trong băng một cái, nhịn không được nói: “Này không phải là đám tiểu quỷ kia mang đến chứ?”