Trần Nhị quay về nói là đã tìm được thợ thủ công có thể làm lò sưởi: “Nô tài ăn nói vụng về, không biết nói chủ tử muốn loại lò nào.”
Lạc Tử Ninh đi cùng hắn ta đến chỗ thợ thủ công, thợ thủ công thấy một thư sinh tuấn tú tới thế là vô cùng căng thẳng, không ngừng dùng tạp dề lau tay, cũng không dám nói lời nào.
Lạc Tử Ninh đưa bản vẽ lò sưởi cho hắn ta: “Cứ làm theo cái này là được.”
Thợ thủ công thấy tờ giấy trên tay anh trắng như tuyết, nào dám giơ tay lên nhận, hắn ta sợ bàn tay mình thô ráp làm hỏng tờ giấy của anh.
Trần bá và Trần Nhị thấy vậy cũng rất ngạc nhiên, trước kia khi bọn họ còn ở kinh thành không có thứ giấy tốt nào là chưa từng thấy, nhưng ngay cả như thế thì bọn họ cũng chưa từng thấy tờ giấy nào trắng như vậy, nhiêu đây thôi cũng đủ để biết số tài sản trước đây của vương phi nhiều cỡ nào chứ?
Lạc Tử Ninh thấy hắn ta không dám nhận tờ giấy này, thế là đành tự cầm rồi nói với hắn ta mình muốn làm thế nào.
Thợ thủ công vừa nghe liền cảm thấy mới lạ, nhưng ở chỗ bọn họ lại không có lò sưởi như vậy: “Làm được, chỉ là có thể giá cả hơi đắt tý.”
“Bao nhiêu tiền?” Lạc Tử Ninh hỏi hắn ta.
“Năm mươi xu* một cái.” Thợ thủ công cẩn thận nói.
(*Đơn vị tiền tệ thời xưa: 1 xu xấp xỉ 0,2 tệ,1 lạng bạc = 1000 xu = 200 tệ,1 lạng vàng = 10 xu = 2000 tệ. Trích: Baidu.)
Lạc Tử Ninh quay đầu nhìn Trần bá, Trần bá lập tức lấy một trăm năm mươi xu đưa cho anh sau đó nói: “Cố mà làm cho tốt, nếu dám ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu…”
Anh nói với Trần bá đứng bên cạnh: “Ngươi đi hỏi xem nàng ta có biết nấu ăn không.”
Vẻ mặt Trần bá không vui lắm, trong lòng tự nhủ ngươi coi trọng vẻ đẹp của nàng thì cứ nói là coi trọng vẻ đẹp đi, còn hỏi người ta có biết nấu cơm hay không.
Lạc Tử Ninh nói với ông: “Nếu ngươi không hỏi thì tối nay ngươi nấu cơm thay Tiểu Thúy và Tiểu Hồng.”
Trần bá vừa nghe được lời này cũng nghĩ đến tay nghề của Tiểu Thúy và Tiểu Hồng, giờ ông mới có chút hiểu ý của Lạc Tử Ninh, thế là liền đi qua hỏi cô nương kia có thể nấu cơm hay không.
Tính cách của cô nương kia rất hướng ngoại, thoải mái trả lời câu hỏi của ông: “Biết nấu, trước kia nhà ta có mở quán ăn, nếu không phải do cha ta bị bệnh đã không bán quán rồi…”
Khi nàng nói đến chuyện này trong ánh mắt nàng hiện lên vẻ đau khổ, có thể là do lòng tự trọng mạnh nên dù nàng không vui cũng không muốn để người khác nhìn thấy mặt yếu ớt của nàng.
Lạc Tử Ninh hỏi nàng sẽ làm món gì, nàng nói tên và cách làm của mấy món xào. Lạc Tử Ninh rất hài lòng bảo Trần bá đưa tiền, sau đó bảo Trần Nhị đi an táng phụ thân nàng, sau khi an táng xong thì đưa đến vương phủ.
Cô nương kia nghìn ân vạn tạ cảm tạ Lạc Tử Ninh, trước khi đi Lạc Tử Ninh hỏi tên nàng, nàng nói nàng tên là Triệu Tiểu Ngư.
Lạc Tử Ninh luôn cảm thấy cái tên này vô cùng quen thuộc, trên đường trở về anh mới nhớ tới trong nguyên tác từng nhắc tới nàng.
Triệu Tiểu Ngư bán thân chôn cha bị tri phủ mua làm tiểu thϊếp bát phòng, tri phủ không chỉ là một tên tham quan mà còn biếи ŧɦái nữa, gã ta thường hay tra tấn tiểu thϊếp trong phủ.
Hai năm sau xảy ra một trận thảm họa bão tuyết làm rất nhiều người chết, tên tri phủ đó thấy chết không cứu. Đã thế trong hai năm sau này Hoắc Lệnh Chi không có đủ năng lực để cứu người, hoàng thượng thấy thiên tai cũng mặc kệ không hỏi, gã còn nghĩ Hoắc Lệnh Chi cũng chết trong trận tuyết tai này thì hay rồi.
Nhưng sau này Triệu Tiểu Ngư đã gϊếŧ tri phủ, sau đó trộm chìa khóa của tri phủ nửa đêm lén mở kho lúa đưa lương thực ra ngoài, chờ nạn dân đến lấy lương thực đi, xong xuôi mọi việc thì nàng treo cổ ngay trước cửa nha phủ.
Sau khi tri phủ cũ chết, tri phủ mới tới thì từng được Hoắc Lệnh Chi cứu nên vẫn mãi nhớ rõ mối ân tình này.
Hoắc Lệnh Chi vừa chữa khỏi chân liền bắt đầu chiêu binh mãi mã, xây dựng quân đội của riêng mình, tri phủ mới không hề báo chuyện này cho hoàng thượng.
Tuy Triệu Tiểu Ngư chỉ là một nhân vật nhỏ thúc đẩy cốt truyện nhưng Lạc Tử Ninh rất bội phục nàng, nàng vừa có can đảm vừa có tấm lòng vàng, nàng như hiệp sĩ cướp của người giàu chia cho người nghèo, đáng tiếc là kết cục của nàng không tốt lắm.
Hành động cứu Triệu Tiểu Ngư của anh đang có xu thế thay đổi vận mệnh tương lai nhưng không có ai gϊếŧ tên tri phủ kia cả. Vậy Hoắc Lệnh Chi còn có thể thần không biết quỷ không hay xây dựng quân đội của mình không?
Quan trọng hơn là hai năm sau khi thảm họa bão tuyết, trong sách có miêu tả nơi đất phong nghèo khổ, chỉ có một tỷ lệ nhỏ người có thể xây dựng nhà gạch, trừ những người xây nhà gạch còn lại các nhà khác bị sụp đổ hết, kéo theo rất nhiều người chết cóng, chết đói.
Trước khi thảm họa bão tuyết đến, anh phải thay đổi hiện trạng của vùng đất này.
Sau khi quay về vương phủ, Trần bá liền vội vàng vàng chạy đi tìm Hoắc Lệnh Chi: “Không hay rồi vương gia, vương phi mua mỹ nhân về nhà, sợ là muốn…”
Ông còn chưa nói xong, Lạc Tử Ninh liền đẩy cửa đi vào thế là ông đành phải câm miệng lui ra ngoài trước.
Lạc Tử Ninh thấy Hoắc Lệnh Chi đang ngồi trước cửa sổ, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm tấm vải nhựa trên cửa sổ, trong tay còn cầm một cái lò sưởi tay.
Lạc Tử Ninh cảm thấy mới lạ, đi tới giơ tay ra hỏi hắn: “Huynh có thể cho ta xem một chút được không?”
Hoắc Lệnh Chi cho rằng anh muốn lấy của hắn, mặc dù cái lò sưởi tay này là đồ mà mẫu hậu cho hắn từ khi hắn còn nhỏ, hắn đã dùng nó từ nhỏ đến lớn, nhưng để trả lại phần tình cảm này của Lạc Tử Ninh, nếu Lạc Tử Ninh đã muốn lò sưởi tay của hắn thì cứ cho anh đi, coi như là trả lại vật liệu bịt kín cửa sổ này.
Lạc Tử Ninh không biết suy nghĩ trong lòng hắn, anh cầm lò sưởi tay quan sát một lúc.
Cái lò sưởi tay này làm bằng kim loại, bên trên còn có hoa văn chạm rỗng, bên ngoài bọc bằng một cái túi vải nhung, trên vải nhung còn thêu một đóa hoa sen, thoạt nhìn vô cùng tinh xảo.
Sau khi xem xong, anh nghĩ tới trong siêu thị của mình có rất nhiều túi chườm nóng, tối ngủ lấy ra bỏ vào trong chăn thì ấm biết bao.