Dựa vào sự hiểu biết của Thịnh Chiêu về ông chủ Hình, lão nhân gia này bình sinh chẳng thích gì, chỉ thích nghe người ta nịnh hót. Bất kể là thái độ ban đầu của hắn ra sao, chỉ cần nói hai câu mềm mỏng, khen một tí, là tâm trạng của hắn có thể trở nên ấm áp ngay. Chiêu này Thịnh Chiêu đã đem thử cả trăm lần đều linh nghiệm, chưa từng thất bại.
Tuy nhiên, lần này nhật ký quan sát Hình Ứng Chúc của Thịnh Chiêu hiển nhiên xuất hiện một chút sai lệch.
Ông chủ Hình tỏ ra hoàn toàn thờ ơ, không hề khách khí với Trầm Ngọ thêm chút nào dù anh ta đã khen đôi câu.
Trái lại còn có vẻ bất mãn.
“Chỉ hành lễ với ta thôi?” Hình Ứng Chúc hỏi ngược lại.
Trầm Ngọ ngẩn người, theo bản năng nhìn về phía Thịnh Chiêu.
Thịnh Chiêu bị người ta nhìn, trên đầu mọc đầu dấu chấm hỏi, lòng thầm nhủ Hình Ứng Chúc đang bới móc anh cơ mà, anh nhìn tôi làm gì, tôi cũng có bảo anh ta bới móc đâu.
Nhưng Trầm Ngọ phản ứng nhanh hơn Thịnh Chiêu nhiều, gần như là ngay lập tức đáp lại, hất tay áo bái chào Thịnh Chiêu.
“Tiên sinh cũng mạnh khỏe ạ.” Trầm Ngọ nói.
Thịnh Chiêu: “...”
Nhân loại yếu ớt như Thịnh Chiêu đây đột nhiên “được” hành lễ khiến cậu sợ hết hồn, theo bản năng nhích gần lại về phía Hình Ứng Chúc, không dám nhận lễ này.
Đùa mình à, Thịnh Chiêu nghĩ: Người ta là yêu quái không biết sống đã bao nhiêu năm rồi, bắt người ta hành lễ với mình, không biết có tổn miếng thọ nào không ấy.
Nhưng Hình Ứng Chúc lại nhìn Thịnh Chiêu vẻ ghét bỏ, túm gáy áo cậu xách lên để cậu đứng yên tại chỗ.
“Hắn bái chào cậu thì để hắn bái đi, tránh cái gì?” Hình Ứng Chúc nói.
Trầm Ngọ nghe vậy, vội vàng cúi người, làm đủ lễ bái chào với Thịnh Chiêu.
Lúc này Thịnh Chiêu mới muộn màng nhận ra, hình như Hình Ứng Chúc đang giữ mặt mũi cho cậu.
Nhưng mà khỏi phải nói, bạn học Thịnh Chiêu không có tiền đồ thầm nghĩ trong lòng: Thì ra cáo mượn oai hùm là cảm giác thế này, sao mà… sao mà thích thế!
Cùng lúc đó, Trầm Ngọ cũng đang nhủ thầm trong lòng, tự hỏi rốt cuộc chuyện này là sao, một thanh niên có thân thể phàm tục bình thường mà thôi, không nói tới chuyện Hình Ứng Chúc đưa cậu ta tới gặp mình, mà lời nói và cử chỉ còn có vẻ rất thân thiết với cậu ta nữa.
Tuy rằng Hình Ứng Chúc đã bị biến từ rồng thành rắn, tụt hạng có vẻ cũng kha khá, nhưng xét về tuổi tác mà nói thì yêu quái còn sống tại trần gian không ai nhiều tuổi hơn hắn nữa. Yêu tộc vốn phân chia địa vị dựa vào chủng tộc và năng lực nên cũng rất ít người muốn chủ động gây thù chuốc oán với hắn.
Tốt hơn hết là không chọc vào hắn. Trầm Ngọ tự nhủ như vậy. Được Hình Ứng Chúc nhìn trúng, ai mà biết người phàm này rốt cuộc có bí mật gì. Nhỡ đâu là một vị đại nhân nào đó lịch kiếp, hoặc là người của yêu tộc có thuật ẩn mình cực cao siêu thì sao, dù là vế nào cũng không thể đắc tội.
Đương nhiên, nếu hình Ứng Chúc có thể nghe được tiếng lòng của Trầm Ngọ thì hẳn sẽ cạn lời thật lâu, sau đó sẽ chân thành nói cho anh ta biết rằng —— nghĩ nhiều quá rồi, đây chỉ là một tên nhóc loài người không có tiền đồ thôi.
Nhưng bất kể thế nào, sự hiểu lầm kì quái này quả thật đã mang lại cho Thịnh Chiêu địa vị xã hội bất ngờ —— tuy rằng đó là địa vị trong xã hội quả yêu quái.
Tới khi Trầm Ngọ đã hành lễ với Thịnh Chiêu xong, sắc mặt Hình Ứng Chúc mới dễ coi hơn đôi chút.
Hắn ngả người ra phía sau, dựa lên lan can, bày ra phong thái của người đặt câu hỏi.
“Lần này ngài tới đây là có chuyện gì quan trọng phải làm ạ?” Thái độ của Trầm Ngọ không tồi, nhưng lời nói ra thì có hơi khách sáo. “Nhưng ngài cũng biết đấy, ta phải ở đây bảo vệ đất đai Tô Châu, không tiện rời đi khi chưa được phép.”
“Hôm qua Tô Châu có một cơn địa chấn, không giống như động đất bình thường.” Hình Ứng Chúc hỏi thẳng: “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Cái này...” Trầm Ngọ hơi lúng túng hắng giọng một tiếng, sờ sờ bên má đáp: “Chuyện này kinh động đến ngài quả thật là, thật là khiến ta xấu hổ quá. Có điều chỉ là do ta ngủ lơ mơ vô ý lật mình thôi, không phải chuyện gì đáng nói ạ.”
Thịnh Chiêu: “...”
Không ngờ tình huống khiến họ vô cùng lo lắng chạy tới tận nơi điều tra, hóa ra lại chỉ vì người anh em tao nhã dịu dàng này ngủ lật mình?
Thịnh Chiêu rơi vào trầm tư, không nhịn được định quay ra mỉa Hình Ứng Chúc mấy câu, đột nhiên lại phát hiện ra sắc mặt của Hình Ứng Chúc nghiêm túc hơn so với cậu tưởng tượng nhiều.
Trạng thái tinh thần của Hình Ứng Chúc thoogn thường được chia làm ba loại. Lúc tâm trạng tốt sẽ rất biếng nhác, cũng cực dễ nói chuyện; nếu Thịnh Chiêu lỡ dẫm phải mìn của hắn, hắn sẽ bắt đầu tỏ ra mất kiên nhẫn; còn một khi hắn đã mất hứng, hắn sẽ bật chế độ phớt lờ người khác, không thèm quan tâm gì xung quanh nữa, cứ thế làm theo ý mình.
—— Nhưng Thịnh Chiêu hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc này của hắn.
Cũng chính bởi vì vậy, theo bản năng Thịnh Chiêu cảm thấy rằng chuyện này không phải chỉ là một sự kiện như vậy.
“Người chỉ lật người một cái mà có thể khiến Tô Châu động đất, vậy những nơi khác nếu có biến động gì bất thường thì chẳng phải sẽ khiến trời long đất lở ư?” Hình Ứng Chúc nói gãy gọn dứt khoát: “Xảy ra chuyện gì —— Ngươi biết ta đang hỏi gì, đừng để ta hỏi lại lần nữa.”
Lần này Trầm Ngọ không đáp bừa nữa, mím chặt môi, giống như đang cân nhắc gì đó.
Sau một lúc lâu, anh ta mới thở dài, lên tiếng đáp: “Thật ra thì, đừng nói là ngài, kẻ ở dưới lòng đất như ta cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì.”
Hiển nhiên là Hình Ứng Chúc không tin được những lời này.
“Không phải là ta lấy cơ đâu.” Trầm Ngọ vội vàng nói: “Bao nhiêu năm qua, bất kể là pháp trận trấn áp yêu thú hay là những người tự nguyện ở lại bảo vệ vùng đất như ta đều bình an vô sự dưới lòng đất, chẳng liên quan gì tới loài người trên mặt đất hết.”
“Nhưng các ngươi lăn qua lăn lại một cái liền khiến núi rung đất lở à?” Hình Ứng Chúc cười châm chọc, nói: “Chẳng lẽ ngươi đang muốn nói với ta rằng mấy năm qua ngươi ở dưới đất đều ngủ yên, không ngọ nguậy chút nào?”
“Đây chính là điểm khác thường.” Trầm Ngọ nói: “Rõ ràng trước đây có thử gì đó tụ lại ngay dưới bề mặt đất này, giống như là ngăn cách hoàn toàn những kẻ dưới lòng đất như ta với phía trên vậy.”
Trầm Ngọ vừa nói đạp đạp mặt đất: “Chỉ là một lớp đất như vậy thôi, nhưng như một lớp cách âm hút hết mọi xao động vậy, cho dù bọn ta ở dưới lòng đất có lăn qua lộn lại ầm ĩ cỡ nào thì phía trên cũng sẽ không bị ảnh hưởng.”
Thịnh Chiêu ở bên cạnh nghe, thầm nghĩ hóa ra các đại yêu quái ở trong lòng đất không phải bế quan hoàn toàn, đến cả lớp cách âm họ cũng biết, chắc là lúc rảnh rỗi cũng ra ngoài đi dạo mấy vòng.
“Vậy nên ngươi muốn nói với ta rằng hiện giờ không còn cảm giác đó nữa?” Hình Ứng Chúc nói.
“Xem tình hình này thì, đúng vậy.” Trầm Ngọ nhẹ giọng nói: “Có điều ta cũng không biết thứ đó là gì, cũng không biết hiện tại xảy ra vấn đề gì.”
“Tóm lại ngươi biết chuyện gì?” Hình Ứng Chúc hỏi.
Trầm Ngọ lại trầm mặc một hồi, thời gian im lặng lần này hiển nhiên là dài hơn lần trước nhiều. Có cảm giác như không phải anh ta không muốn nói với Hình Ứng Chúc, mà giống như là đang kiêng kỵ gì đó.
“Ngài cũng biết đó.” Một hồi lâu sau, Trầm Ngọ rốt cục mới lại nói: “Năm đó là nàng chính tay phong ấn loài rồng mạnh nhất ở Bắc Hải, thế nên ta cảm thấy những chuyện hẳn là do nàng ấy sắp xếp.”
Thịnh Chiêu nhạy bén rút ra được từ khóa trong đoạn này.
“Nàng” ấy là ai, Thịnh Chiêu nghĩ, Trầm Ngọ nói nhưng không nói cụ thể, mà Hình Ứng Chúc trông có vẻ vừa nghe là hiểu ngay. Rõ ràng trong giới của bọn họ, “nàng” ở đây ám chỉ một người cụ thể nào đó.
—— Voldermort à, Thịnh Chiêu không khỏi tự hỏi, không thể gọi thẳng tên thật được?
Lần này đừng nói là Trầm Ngọ, ngay cả Hình Ứng Chúc cũng trầm mặc.
Qua hồi lâu, Hình Ứng Chúc vẻ như bỏ qua thẳng tiết mục thăm hỏi, đứng lên khỏi lan can, kéo Thịnh Chiêu đi.
Thịnh Chiêu bây giờ khác nào vừa nhìn thấy mặt trời mọc ở đằng tây đâu. Đùa nhau à, trong mắt cậu, Hình Ứng Chúc là kiểu người không sợ trời không sợ đất, đã không vui thì chuyện gì hắn cũng dám làm, trời có giáng sét hắn cũng chẳng quan tâm. Thế mà chỉ một câu nói nhẹ nhàng vậy thôi hắn đã không hỏi nữa á?
Nhưng đương nhiên Thịnh Chiêu không thể làm Hình Ứng Chúc mất hình tượng trước mặt Trầm Ngọ được, chỉ đành mạnh mẽ kìm lại lòng hiếu kỳ của bản thân, chờ tới khi đã đi theo Hình Ứng Chúc đi xa thật xa, cậu mới thử dò xét hỏi: “Nàng ấy là ai thế?”
Hình Ứng Chúc cúi đầu liếc cậu một cái, nói: “Một người đáng ghét. “
Thịnh Chiêu: “...”
Nói cũng như không.
Nhưng tâm trạng hiện tại của Hình Ứng Chúc rõ ràng là không được tốt lắm, cố tình hỏi thêm không phải là ý hay. Thịnh Chiêu suy nghĩ một chút, ngập ngừng đi theo phía sau hắn nói mấy câu dỗ dành.
Đối với động vật có vυ' bình thường thì đây là cách trấn an khá tốt, nhưng Thịnh Chiêu không hiểu biết về loài bò sát cho lắm, chỉ có thể cố gắng chữa lợn không què.
“Đừng giận ha.” Thịnh Chiêu nói: “Người đáng ghét thì chúng ta không nghĩ đến nữa.”
Hình Ứng Chúc lại liếc cậu một cái.
Phố buôn bán vào ban đêm rất yên tĩnh. Các cửa hàng cửa hiệu hai bên đường đều đã đóng cửa cài then, bên đường chỉ còn lại ánh đèn đường le lói chiếu sáng.
Hình Ứng Chúc đút hai tay trong túi, cách hai lớp quần áo, hắn vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Thịnh Chiêu cao hơn mình vài độ.
Nhưng nhiệt độ cơ thể của Thịnh Chiêu cũng hệt như con người của cậu, không quá rõ ràng khiến người ta thấy phiền. Vậy nên ông chủ Hình là ông lớn có tấm lòng bao la, không so đo với cậu.
“Rồi sao nữa? ” Hình Ứng Chúc hỏi.
“Hả?” Thịnh Chiêu bị hắn hỏi thì sửng sốt: “Sao nữa gì cơ?”
Hình Ứng Chúc thấy cậu thật sự không có ý “rồi sao nữa”, không nhịn được nhìn cậu một lượt từ đầu đến chân rồi nói: “Không có thành ý. “
Thịnh Chiêu: “... “
—— Thật là khó chiều.
Rõ ràng lúc nói chuyện với người khác vẫn còn bình thường, tuy rằng hơi mắc bệnh cái rốn vũ trụ theo kiểu bá đạo tổng tài, nhưng tổng thể thì rất có khí thể. Thế quái nào vừa nói xong chuyện chính sự một cái trí thông minh lại như bị tụt xuống, không phân phải trái đúng sai như trẻ nít vậy.
Thịnh – trưởng thành – Chiêu trong lòng thở dài bất đắc dĩ, chỉ thể tiếp tục đi theo sau dỗ dành hắn.
“Được rồi được rồi, đừng nóng giận, đừng nóng giận ha.” Thịnh Chiêu lập tức đăng nhập tài khoản người đàn ông dỗ dành lấy lệ, dỗ đại thêm mấy câu: “Anh nói là ghét nàng ấy vậy nhất định đó là người đáng ghét. Thực ra tôi thấy anh nói cũng đúng lắm. Anh nói xem, làm việc thì chả đâu vào với đâu, phong ấn không bảo đảm sử dụng gì cả, hết hạn rồi cũng không chịu thay mới đi, làm người khác phải đi sửa thay cho, trông đã biết không phải người tốt đẹp gì rồi ——”
Thịnh Chiêu nói một lèo như bắn rap, suýt thì hết hơi.
Lần này Hình Ứng Chúc mới hài lòng.
Ông chủ Hình vui vẻ, không thể không dành cho Thịnh Chiêu một ánh mắt khen ngợi, sau đó lấy ra một cái kẹo từ trong túi nhét vào tay cậu, tỏ ý đây là phần thưởng.
Thịnh Chiêu cúi đầu, phát hiện kẹo này cậu mới thấy cách đây vài giờ —— quầy lễ tân khách sạn có một bát đầy ụ.
Cái gì đây, Thịnh Chiêu hoảng sợ nghĩ, hai chúng ta rốt cuộc ai mới là người phải đi dỗ trẻ hả?