Thịnh Chiêu nổi da gà toàn thân. Cậu chà chà cánh tay, vẫn cứ thấy có gì đó lành lạnh sượt qua phía sau gáy.
Cậu rùng mình một cái, theo bản năng sờ tay lên, phát hiện ra đó chỉ là giọt nước nhỏ xuống thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Thịnh Chiêu lại lướt tới phần đầu bản tin, bấm vào trang chủ của kênh tin này, định là tìm xem có cập nhật tiếp theo không.
Sau đó thì thấy có một tin mới được gửi tới cách đây mười lăm phút, là một bài đăng gốc, có ảnh chụp hiện trường. Trong đó, thông báo rằng gia đình Trương Khai Thắng đã tìm được công trường và điện thoại của anh ta cũng được tìm thấy ở gần đó.
Kể từ sau khi tạm ngưng hoạt động, hầu hết các thiết bị trên công trường đều đã được đem đi, cũng không có ai giám sát. Các công nhân trực ca đêm hôm đó đã về nghỉ từ lúc hai giờ sáng, cũng chẳng ai nhìn thấy Khai Thắng đi vào khu công trường như thế nào trong đêm tối mù không đèn đóm gì, rồi lại thế nào mà biến mất không tung tích.
Người phụ nữ trong hình trông rất trẻ, dáng người nhỏ nhắn, không khó để nhìn ra được đó là một người phụ nữ hiền lành dịu dàng.
Trong lòng cô còn ôm một cô bé, đứng ở gần lối vào công trình lo lắng nhìn vào phía trong. Cô bé trong lòng quàng tay ôm cổ người phụ nữ, đôi mắt hồng hồng, trông như con thỏ nhỏ.
Thấy thế, lòng Thịnh Chiêu lại thấy hơi thương thương, chuyện như thế này xảy ra với ai thì cũng đều khó mà chịu đựng nổi.
Cậu nghĩ ngợi một lúc, mở khung trò chuyện gửi tin nhắn riêng cho kênh tin tức, kể lại chuyện mình gặp người đàn ông kia trên chuyến bay, sau đó cung cấp thêm thông tin về trang phục mà anh ta mặc kèm trạng thái tinh thần thời điểm đó.
Tuy rằng không biết có ai đọc được tin nhắn này không nhưng đây đã là điều Thịnh Chiêu có thể làm hết sức mình rồi.
Gửi tin nhắn xong, cậu lại giống như bao người đọc khác, thở dài thương tiếc thay cho người đàn ông nọ, cảm thấy chuyện này đúng là lành ít dữ nhiều.
Bởi chuyện đó mà bị làm cho chậm trễ, lúc ra khỏi cửa Thịnh Chiêu gấp gáp hơn hẳn. Quần áo còn chưa thay xong thì chuông điện thoại đã reo lên ầm ĩ như muốn đòi mạng người ta.
Thịnh Chiêu đang mặc vội cái áo vest lên người, bộ đồ mới mặc được một nửa, chỉ đành chật vật ngoẹo đầu kẹp điện thoại trên vai rồi đi tới bên cái ghế lấy cái quần âu.
Trong khi chờ buổi lễ bắt đầu, Thịnh Chiêu đã chán đến mức gặm hết nửa đĩa hạt các loại, thầm nghĩ trong lòng là bây giờ thà ở nhà ăn thịt nướng với Hình Ứng Chúc còn vui hơn.
Cậu lại bóc một quả óc chó khác, nghiêm túc suy nghĩ về việc có nên đổi sang chuyến bay sớm hơn chút, chập tối thì bay về luôn hay không, có khi về đến nhà còn kịp ăn một bữa khuya.
Thịnh Chiêu đang suy nghĩ về chuyện đổi vé máy bay thì chợt nghe thấy có tiếng vang lên từ phía phòng chờ, nghe có vẻ không phải chỉ có một người, tiếng nói ồn ào lẫn vào nhau, cả nam lẫn nữ.
Cậu đặt điện thoại xuống, dỏng tai lên nghe, loáng thoáng nghe thấy tiếng người khóc, rồi tới một giọng phụ nữ già nua khàn khàn hét lên, “Tôi không sống nổi nữa.”
Thịnh Chiêu bị tiếng hét làm cho giật bắn người, cả Lý Vũ cũng hết hồn, điện thoại trên tay rơi bụp xuống ghế sofa, trên màn hình hiện lên dòng chữ ‘Game Over’.
Lý Lương Phú vốn đã cảm thấy năm nay đúng là xui tận mạng rồi. Đầu tiên là công trình mà ông thực hiện gặp phải tai nạn, sau đó có người mất tích khi vừa bắt đầu thi công. Cảnh sát tới hai ba chuyến, vắt kiệt cả người ông thì thôi đi, công trình cũng bị tạm ngừng, chi phí nguyên vật liệu chẳng biết lấy đâu để bù vào.
Tưởng là mấy người đó đã nghiến răng uống nước lạnh nhưng cuối cùng người nhà của mấy công nhân mất tích kia lại chẳng hiểu sao lại tìm được thông tin ông ta là chủ thầu dự án, nhằm ngày hôn lễ của ông chạy tới gây chuyện.
Tuy rằng tái hôn cũng không phải chuyện quá lớn nhưng dù gì cũng là mặt mũi của ông ta, cứ thế bị người ta đem ra dẫm đạp trên đất, Lý Lương Phú đương nhiên không nhịn được.
“Tôi nói nhiều lần lắm rồi, người mất tích không liên quan gì tới chúng tôi hết. Mấy người phải báo cảnh sát chứ, tìm ủy ban phát triển Thương Đô chứ tìm tôi làm gì?!” Lý Lương Phú nén giận nói, “Nhà thầu xây dựng cũng chẳng phải chỉ có mình tôi. Anh em chồng con nhà mấy người đi theo công ty xây dựng nào thì đi mà kiếm họ, còn gây sự ở khách sạn này là tôi báo cảnh sát đấy!”
Vóc người Lý Lương Phú vừa cao vừa gầy, mặt dài mắt nhỏ. Vì gầy nên má hơi hóp vào, thoạt trông như cây sào thành tinh.
Dưới mắt có quầng thâm, chẳng biết là do ngủ không ngon hay sao mà mặt mũi nhợt nhạt, trông hung tợn, như kẻ nghiện.
Người tới gây chuyện là phụ nữ già yếu và trẻ em, bị ông ta dọa sợ, nem nép hết cả lại.
Trái lại, bà già cầm đầu hội bọn họ lại có sức chiến đấu kinh người, có thể lấy một chọi mười, vừa nhìn đã biết là đại chiến thần trong thôn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, mua trứng gà cũng nhất định sẽ là người đầu tiên cướp được hàng giảm giá.
Bà đẩy thanh niên đang đỡ mình ra, ngồi thụp xuống ngay trước mặt Lý Lương Phú, bành chân ra khóc lóc ỉ ôi, kêu than oán thán, “Con ơi, mẹ không thể làm chủ cho con, con đem theo xương già của mẹ đây cùng nhau đi đi hu hu hu.”
Kĩ năng diễn xuất đỉnh cao, phản ứng nhanh nhạy, Lý Lương Phú cùng phải hoài nghi không biết người vừa bị bà đẩy ra có phải con ruột của bả không.
May thay bên cạnh Lý Lương Phú có đội trưởng đội xây dựng số hai, thường tới công trường thăm hỏi nên biết rõ hơn.
“Bà cụ này có hai con trai, thiên vị đứa nhỏ, người bị đẩy ra kia là anh cả nhà đó.” Đội trưởng đội 2 kề tai nói nhỏ với Lý Lương Phú, “Tám phần là tới vòi tiền.”
Lý Lương Phú cười lạnh một tiếng.
Trong lòng ông ta không có khái niệm kính già yêu trẻ gì gì đó, thậm chí nói chuyện cũng lười nói, giật lấy bộ đàm của người phụ trách điều khiển chương trình báo bộ phận an ninh lôi đám người này đi, báo cảnh sát.
Thịnh Chiêu ra khỏi phòng nghỉ, thấy các nhân viên đang kéo người đi ra hàng ba hàng bốn. Vài bà cô sức cũng không kém gì bà già kia, vừa giằng co vừa mắng chửi nhân viên bảo vệ, khiến các anh bảo vệ cũng có mấy vết rớm máu trên mặt.
Đội an ninh phải trắc trở lắm mới tống cổ được mấy người này ra ngoài. Thịnh Chiêu bị buộc phải xem một vở kịch ồn ào, lúng túng đến mặt nóng bừng.
Hiển nhiên Triệu Đồng cũng không đi đâu xa, bà ngại ngùng kéo bộ lễ phục đỏ trên người, giải thích với Thịnh Chiêu.
“Chuyện ngoài ý muốn… Gần đây công trình xây dựng mà chú con thầu xảy ra chút chuyện, cũng không thoải mái lắm.” Triệu Đồng nói. “Lát con đừng hỏi đến là được, kẻo chọc ông ấy mất vui.”
Thịnh Chiêu ‘Ồ’ một tiếng, đang định đáp lời thì chợt bị bốn chữ ‘công trình xây dựng’ đập cho một phát tỉnh cả người, lập tức đề cao cảnh giác.
“Công trình nào thế, khu Trường Ninh ầm ĩ chuyện ma quỷ gì đó ấy à?” Thịnh Chiêu hỏi.
Triệu Đồng không ngờ cậu lại cập nhật tin tức nhanh thế, vội quay đầu liếc nhìn về phía Lý Lương Phú rồi lại vội dắt Thịnh Chiêu đi cách xa thêm mấy bước.
“Đừng nói linh tinh, chú con ghét nhất nghe mấy chuyện này đấy.” Triệu Đồng trách cứ, “Đời này làm gì có chuyện ma quỷ gì chứ, đừng nghe tiếng gió đoán mưa.”
“Cái đó…” Thịnh Chiêu nhỏ giọng hỏi: “Nghe người ta nói, ở đó đào ra một cái xích sắt hóa tro à, có thật không?”
“Cái gì thành tro?” Triệu Đồng cau mày hỏi.
Thịnh Chiêu quan sát vẻ mặt của bà, phát hiện hình như bà không biết thật, bản thân thấy cũng rất kì quái.
“Không phải có một sợi xích à?” Thịnh Chiêu nói.
“Thì có.” Triệu Đồng nhỏ giọng nói: “Nhưng không phải là xích sắt, cũng không hóa thành tro… Là vàng, bị chú của con cầm đi rồi.”