Nữ Nhân Và Dã Thú

Chương 18

Mễ Lam bỗng giật mình tỉnh giấc, ngồi dậy "soạt" một tiếng, đưa mắt nhìn xung quanh. Cô vừa nghe thấy có người nói chuyện, hình như nói có chuột gì đó, nhưng chỉ có một mình cô ở trong phòng, cô đang nằm mơ hay là có ma quỷ nói chuyện? Cô căng thẳng nhìn mọi ngóc ngách trong phòng, chỉ thấy Ado vẫn nằm trên đệm, nhìn Mễ Lam bằng đôi mắt đỏ như máu có chút giễu cợt.

Trong phòng nến đã sắp cháy hết, ngọn lửa xám đen còn đang cháy trên phần nến còn lại, chiều một bóng đen lớn vào trong phòng. Mễ Lam cảm thấy nhất định có thứ gì đó đang ngồi xổm trong góc tối đen như mực của căn phòng này, quan sát mọi thứ trong phòng, lúc cô không chú ý sẽ phát ra tiếng động để dọa mình. Mễ Lam nghe nói mắt của động vật có thể nhìn thấy một số thứ mà con người không thể nhìn thấy, nên run giọng nói: "Ado, em có nhìn thấy gì khác trong căn phòng này không? Vừa rồi em có nghe thấy ai đó nói chuyện không? Hình như có chuột hay gì đó." Biết rằng Ado sẽ không hiểu những gì cô nói nhưng cô vẫn không nhịn được muốn nói ra để xua đi nỗi sợ hãi trong lòng.

Ado dùng móng vuốt gãi tai, hoàn toàn không để ý đến Mễ Lam. Lúc này, ngọn lửa vốn đã lờ mờ cuối cùng chập chờn vài lần trước khi hoàn toàn dập tắt, căn phòng trong nháy mắt bị bóng tối nuốt chửng. Mễ Lam cảm thấy lông tơ toàn thân lúc này như muốn nổ tung, cô nuốt nước miếng một cái, sau đó vỗ vỗ đệm giường trống bên cạnh nói: "Ado, lại đây ngủ đi." Mễ Lam nói xong, không nghe thấy động tĩnh gì, liền cảm thấy một trận gió thổi qua, theo sau là đệm trên giường lún xuống, một thân thể ấm áp nhích lại gần.

Ado nặng đến nỗi đệm giường bị lõm xuống, cơ thể Mễ Lam tự nhiên trượt theo hình vòng cung lõm xuống, dán chặt vào người Ado. Giờ phút này, Mễ Lam hoàn toàn quên đi những lời kết án trước đây về con vật dâʍ ɖu͙© này, chỉ cảm thấy cơ thể ấm áp và khỏe mạnh của Ado rất có cảm giác an toàn, bảo vệ cô như một con chó lớn. Cô kéo chăn đắp cho Ado, dựa vào Ado, chạm vào bộ lông mềm mại của hắn nhắm mắt lại.

Mễ Lam chỉ cảm thấy sau khi ôm Ado, thân thể của hắn đầu tiên là cứng đờ, sau đó thả lỏng, đồng thời thở ra một hơi thật dài, giống như tiếng thở dài của con người. Mễ Lam dụi đầu vào bờm tóc mềm mại của Ado và nói: "Ado, tóc em thật mềm, giống như một cái gối lớn vậy."

Ado vươn chiếc lưỡi có gai nhỏ liếʍ nhẹ lên mặt Mễ Lam, Mễ Lam “Khanh khách ” cười mắng một tiếng : “Đồ lưu manh, háo sắc!” Sau đó cô điều chỉnh một tư thế thoải mái và ngủ thϊếp đi.

Mễ Lam chìm vào giấc ngủ sâu một lúc, chưa kịp có một giấc mơ đã cảm thấy có gì đó không đúng. Hai chân cô lúc nào cũng ngứa, lúc đầu cô xoa xoa hai đùi vào nhau vài lần, sau đó lại cảm thấy ngứa ngáy trở lại, được vài lần thì Mễ Lam tỉnh lại. Khi cảm giác ngứa ngáy lại xuất hiện, Mễ Lam dùng sức kẹp chặt hai chân, thì kẹp chặt được chiếc đuôi to dài của Ado. Sau khi cái đuôi bị kẹp lại, nó chưa bỏ ý định vùng vẫy hai cái, chóp đuôi đập xuống giường. Mễ Lam vừa mới ngủ dậy, thanh âm có chút khàn khàn, nói: " Lại làm loạn nữa có tin ta cắt đứt nó không?"

Ado rõ ràng là không tin lời của Mễ Lam, hắn dùng sức rút đuôi ra, sau đó nằm nghiêng về phía Mễ Lam, móng vuốt cường tráng của nó cứ như vậy đường hoàng đặt trên eo Mễ Lam, chóp đuôi nhẹ nhàng quét qua bắp chân Mễ Lam. Cơ thể Mễ Lam lập tức cứng đờ, những hình ảnh thối nát của đêm hôm đó hiện lên trong đầu cô từng cái một. Mễ Lam nói: "Ado ngoan, không phải bây giờ. Ách, ngày mai chị tìm cho em một người phụ nữ xinh đẹp được không?"

Đầu của Ado vùi vào cổ Mễ Lam, chiếc mũi ẩm của hắn áp vào cổ Mễ Lam, khí thở ra phả vào cổ Mễ Lam khiến cô cảm thấy ngưa ngứa. Ado lè lưỡi liếʍ nhẹ cổ Mễ Lam, hàm răng sắc nhọn thỉnh thoảng chạm vào làn da non mềm của Mễ Lam, đó là một loại uy hϊếp. Cổ bị Ado ngậm trong miệng nên Mễ Lam không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ giữ nguyên tư thế đó, cứng đờ nằm

trên giường.

Cái đuôi của Ado nhanh nhẹn dụi dụi giữa hai chân Mễ Lam, chóp đuôi hắn lướt nhẹ qua đùi trong của cô, nán lại bên ngoài qυầи ɭóŧ của cô một lúc. Qua lớp vải quần, Mễ Lam vẫn có thể cảm nhận được hắn đang nhẹ nhàng gãi nơi bí mật nhất dưới thân mình. Chóp đuôi của Ado ở bên ngoài một lúc, rồi nhanh chóng chui vào qυầи ɭóŧ của Mễ Lam. Mễ Lam đã nằm nghiêng đối mặt với Ado trước đó, hai tay ôm lấy cổ hắn. Lúc này, cô lo lắng dùng sức nắm lấy cái bờm dài của Ado, kinh hãi cảm thấy cơ thể mình có chút thay đổi nhỏ.

Lông trên chóp đuôi của Ado rất mịn và mềm, cảm giác ngứa ngáy tê dại khi cọ qua cọ lại trên đùi trước đó liền có thể đi vào lòng người. Bây giờ cái đuôi linh hoạt kia đang nhẹ nhàng quét hai cánh hoa dưới thân chưa từng bị người ngắt lấy, cảm giác tê tê kia khiến Mễ Lam khẽ run lên. Cái đuôi của Ado móc vào qυầи ɭóŧ của cô, kéo mạnh về phía dưới một cái, chiếc qυầи ɭóŧ bị đẩy đến tận đùi cô ấy. Mễ Lam vội vàng kêu lên: “Đừng…” Nhưng ngữ điệu nói ra khỏi miệng lại nũng nịu như rêи ɾỉ gợϊ ȶìиᏂ, dọa cô vội vàng ngậm miệng lại.

Mễ Lam thử dùng tay bắt lấy đuôi Ado, cố gắng lấy cái đuôi đang chui lại bốn phía của hắn ra, nhưng vừa nắm được đuôi của hắn, cô cảm thấy hàm răng sắc nhọn đã kề sát cổ mình, cô sợ hãi vội vàng buông ra. Ado thè lưỡi liếʍ cổ cô như ban thưởng vì cô ngoan ngoãn, đồng thời không kiêng kỵ dùng đuôi nghịch huyệt nhỏ của Mễ Lam.

Chóp đuôi của Ado quét nhẹ đi qua đi lại trên cánh hoa của Mễ Lam, cảm xúc kỳ lạ kia khiến Mễ Lam không tự chủ được run lên, rất nhanh mật ngọt từ trong tiểu huyệt trào ra, dính ướt đuôi Ado. Thấy phản ứng của Mễ Lam, Ado dùng đuôi của mình cọ vào chân Mễ Lam càng mạnh và nhanh hơn. Như cái cưa, kéo tới kéo lui ở đó. Lông đuôi của hắn đâm vào cánh hoa cùng hoa hạch nhạy cảm của Mễ Lam, khiến Mễ Lam khẽ rên lên:"Ư… Đừng… Đừng như vậy a... Thật kì lạ...a..."

Cảm giác lạ lùng xen lẫn xấu hổ kia khiến hai mắt Mễ Lam đỏ hoe, nước mắt lưng tròng nhưng dưới thân mật ngọt lại tuôn ra nhiều hơn. Cô vô thức kẹp chặt đuôi Ado, đồng thời cảm thấy trong người như có ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, lúc này cô rất mong có thứ gì đó xâm nhập vào cơ thể mình để dập tắt ngọn lửa đó, dùng sức đánh thật mạnh vào nơi đang bốc cháy kia. Phần eo của Mễ Lam lúc này đã hơi cong lên, khẽ đung đưa theo nhịp điệu của Ado. Cô nắm chặt lấy bờm của Ado, bất lực cầu xin: "Dừng lại... a... Làm ơn... Dừng lại... nếu cứ tiếp tục như vậy... Tôi sợ..."

Lời tác giả:

Có váng thịt trong chương tới. . .