Thập Niên 70 Đi Ngàn Dặm Gả Chồng

Chương 43: Vớt vàng 1

Trấn trên ngoại trừ con đường chính, còn lại đại bộ phận đều là một gia đình tự xây một nhà.

Điền Mật không biết vị trí cụ thể của Lưu gia, nếu là trước kia, cô còn phải tìm người dò hỏi nên khả năng sẽ lưu lại nhân chứng. Nhưng lần này Bồ Tát hỗ trợ, cô chỉ cần đi đến vị trí đại khái là có thể nhìn thấy tốp năm tốp ba người vừa thảo luận chuyện nhà Lưu gia vừa hướng phía Đông Nam đi.

Thấy thế, Điền Mật rất tự nhiên trà trộn vào trong đám người, theo một đám thím đeo khăn tam giác, quang minh chính đại đi Lưu gia.

Nhà ở Lưu gia cũng là ngôi nhà ngói điển hình đầu tiên.

Nhưng nhà ở bọn hắn, rõ ràng lớn hơn rất nhiều so với những nhà khác, ngói mới tinh, hẳn là mới sửa lại không bao lâu.

“Nhà ngói Lưu gia thật đẹp a, ta nói nên kiểm tra xem bên trong nhà hắn có trong sạch không, nhà ở này thế nhưng không hề rẻ.”

“Mới sửa lại mấy tháng, có thể không đẹp sao? Ta nghe nói là vì dành riêng cho nhi tử nhà hắn cưới vợ sửa lại.”

“Ta nói, làm quan không có ai tốt.”

“Cũng không thể nói như vậy, người tốt vẫn phải có.”

“...”

Điền Mật đứng ở trong đám người quan sát bốn phía.

Lưu gia đã rối loạn, cửa bị người bao chung quanh chật kín.

Đã từng được người khác tôn trọng hay ghen tị trong quá khứ thì hiện tại toàn bộ đã không còn.

Một chuyến té ngã, một số người tới không chỉ chửi rủa mà còn ném phân vào nhà Lưu gia.

Toàn bộ Lưu gia chỉ có thê tử Lưu Sơ cuộn tròn ở trong đám người run bần bật, Điền Mật cũng không nhìn thấy Lưu Hướng Đông, trong lòng nhịn không được tim đập thình thịch.

Tức khắc cô cũng không rảnh lo thời gian không đúng, vội vàng rời khỏi đám người đi đến ao cá phía sau phòng.

=

Nơi này nằm giữa Nam và Bắc, trước đó có nói qua, nơi này là điển hình đất lành.

Phàm là trong nhà điều kiện không tồi, vị trí đia lý cũng cho phép, đều sẽ đào một ao cá ở sau phòng, nuôi một ít cá, cuối năm cho dù bán lấy tiền hay là nhà mình ăn thì cũng đều là một vụ thu hoạch tốt.

Ao cá Lưu gia nhìn không có gì đặc biệt, chiều dài và chiều rộng gần bằng nhau, ước chừng 30 mét vuông.

Nếu không phải Điền Mật đã xem qua cuốn sách, cô tuyệt đối không thể ngờ có người còn nghĩ đến giấu rương vàng ở bên trong ao cá, hơn nữa, thế mà lại giấu được vài thập niên.

Điền Mật ngồi xổm trong đám cỏ lau rậm rạp quan sát hơn mười phút, sau khi xác định bên này thật sự không có người, cô mới cởϊ qυầи áo ra xuống nước.

Vào nước, cô lập tức liền phát giác không giống nhau.

Ao cá Lưu gia đặc biệt sâu, người bình thường đào nhiều nhất hai mét nhưng ao cá này chiều sâu ít nhất phải đến bốn năm mét.

Xác nhận xong khiến trong lòng Điền Mật thêm quyết tâm.

Cô mở to hai mắt, ở bên trong ao cá tìm kiếm.

Không biết có phải do giấu lâu quá không, Điền Mật đã dạo một vòng quanh ao cá nhưng không phát hiện được cái gì.

Cô chưa từ bỏ ý định, đi đến bờ, bẻ gãy một cây cỏ lau, lại lần nữa lặn xuống.

Lúc này đây, sau khi cô chọc tới chọc lui liên tục, cuối cùng khi tới gần vị trí ở giữa, liền chọc được một vật cứng.

Có!

Điền Mật vui mừng nhướng mày, cũng không chê dơ bẩn duỗi tay sờ soạng một hồi, cuối cùng sờ đến một cái khuyên sắt cứng rắn.

Đồ vật thực nặng, Điền Mật cắn răng, dùng sức của chín trâu hai hổ, khó khăn đem cái rương ẩn sâu trong bùn lôi ra.

Nước có sức nổi, sau khi kéo ra khỏi bùn, cô ngược lại không còn cảm thấy đặc biệt nặng.

Đem cái rương kéo tới bờ, Điền Mật lại về vị trí vừa rồi tiếp tục thăm dò..

Nhưng cô tìm tòi, đem toàn bộ ao cá đều chọc một lần cũng không tìm được cái rương thứ hai.

Sau khi xác định không để lại thứ gì cho Lưu gia có thể vực dậy trở lại, Điền Mật mới cảm thấy mỹ mãn xách theo cái rương lên bờ.

Ra khỏi ao cá, sức nặng của cái rương mới thể hiện ra.

Ước chừng có bốn năm chục cân, so với suy đoán của cô càng nặng hơn.

Điền Mật không rõ ràng những thứ trong đó, cũng không biết cái rương chiếm bao nhiêu cân, nhưng lúc này không phải thời điểm cẩn thận nghiên cứu, cô cố sức đem cái rương xách đến đám cỏ lau, lại chịu đựng rét lạnh, cẩn thận đem những dấu chân để lại xoá đi, mới trốn vào đám cỏ lau thay quần áo.

Hiện giờ cô đã có kinh nghiệm, cũng có lẽ, thể chất chậm rãi biến hóa, Điền Mật có thể rõ ràng cảm giác được hiện tại cô càng ngày càng có khả năng chống lạnh tốt hơn.

Loại thay đổi này không thể giải thích được, giống như việc cô đột nhiên có thể ở trong nước hô hấp và nhìn thấy được mọi vật.

=

Sau khi nhanh chóng sửa soạn xong cho mình, Điền Mật dùng rìu mang đến cạy rương ra.

Lọt vào trong tầm mắt của cô là tràn đầy thỏi vàng đúc thành những con cá chiên bé.

Kiếp trước Điền Mật rất có tiền, đương nhiên cũng đều là của cha mẹ cấp.

Tuy rằng không thể nói là cực kì giàu có, nhưng giá trị tài sản cũng lên tới mấy ngàn vạn.

Nhưng mà, đột nhiên nhìn thấy nhiều vàng như vậy vẫn khiến Điền Mật có chút choáng váng.

Này đến bao nhiêu tiền?

Dựa theo giá vàng hiện nay tính toán, dù chỉ có 30 cân cũng đến mấy chục vạn đi.

Đã phát!

Phát tài!

Người nghèo Điền Mật cười đến mặt mày hớn hở.

Cho dù không chiếm làm của riêng mình nhưng với ánh vàng rực rỡ này cũng khiến cô rất vui mừng.

Cô nhanh chóng đem toàn bộ vàng cho vào túi xách.

Đợi đem thỏi vàng cuối cùng ra, cô lại kiểm tra cái rương một lần nữa, sau khi xác định bên trong thật sự không còn lại gì mới đưa cái rương ném trở lại ao cá.

Trong lòng càng đắc ý hỏng rồi, chỉ cần nghĩ đến bộ dáng phẫn nộ khi Lưu gia sờ thấy cái rương không, cô có thể vui vẻ cả năm, những nghẹn khuất trong lòng trước đó cũng trở thành hư không.