“Mật nha đầu, con trước tiên đi nhà cô hai ở vài ngày.” Sắc mặt Điền Hồng Tinh mỏi mệt, sau khi nhìn thấy khuê nữ, ông cũng không còn tinh lực cùng khuê nữ nói tỉ mỉ dài ngắn, trực tiếp đưa một ít giấy nhét vào tay cô.
Nói xong lại cảm thấy không thỏa đáng, trời sắp tối, liền bổ sung thêm một câu: “Vẫn là để sáng ngày mai rồi đi, tối hôm nay con đi đến nhà Vân thẩm trốn trước.”
Vân thẩm là tức phụ của trưởng đội sản xuất Điền Đồng Hỉ, Điền Hồng Tinh cùng Điền Đồng Hỉ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, quan hệ cực tốt, thân như huynh đệ.
Hai nhà thường xuyên lui tới, Vân thẩm đối với mấy tỷ đệ Điền Mật cũng rất chiếu cố, chẳng qua nàng tính tình lanh lẹ, lại bởi vì không có khuê nữ nên cực kỳ chướng mắt Loan Hồng Mai trọng nam khinh nữ, hai người chẳng qua là nể tình mặt mũi của hai trượng phu.
Nghiêm túc mà nói, trong cả thôn thì trốn đi nhà Vân thẩm được tính là tương đối an toàn.
Không thể không nói, từ điểm này có thể nhìn ra được, Điền Hồng Tinh là nghiêm túc suy xét, tạm thời trước mắt, lão phụ thân vẫn chưa bị gia nãi thuyết phục.
Nhận thức được điều này, dây thần kinh vẫn luôn căng chặt của Điền Mật chậm rãi thả lỏng.
Cô đánh cuộc thắng.
Đúng vậy, chính là đánh cuộc!
Không phải đánh cuộc Điền Hồng Tinh giữa nữ nhi cùng nhi tử sẽ lựa chọn ai? Mà đánh cuộc phẩm hạnh của một người công an chính trực.
Tuy rằng, cuối cùng Điền Hồng Tinh khả năng vẫn không thể lay chuyển được gia nãi, nhưng ít nhất giờ khắc này cũng đủ để cô thở phào nhẹ nhõm.
Cho dù sau này xử lý tốt chuyện của Điền Trường Khanh, lửa giận của lão gia tử lão thái thái vì đau lòng cháu trai ngoan bị giam giữ a... Ai để ý? Chỉ cần bảo đảm các đệ đệ muội muội an toàn, sẽ không bị cô liên luỵ, cô sẽ lập tức bỏ chạy lấy người.
=
“Cha, lúc đại ca bị Cách Ủy Hội mang đi cha có thấy không?” Điền Mật muốn biết rõ ràng điểm này, rốt cuộc bị lừa hoặc là tự nguyện, cô đều cần suy xét đến phương thức giải quyết phía sau.
Điền Hồng Tinh nhíu mày: “Lúc ấy chúng ta không ở trong thôn, không nhìn thấy... Việc này con đừng động, chỉ cần trốn cho kỹ là được.”
Cô cũng không nghĩ tới quản, Điền Mật âm thầm mắt trợn trắng, dư quang lại ngoài ý muốn bắt gặp hình ảnh tứ muội cũng trợn tròn mắt ở trong góc làm cô thiếu chút nữa không khống chế được cười ra tiếng.
Điền Mật hắng giọng, cố nén nụ cười không đúng lúc này, nhanh chóng đem suy đoán của mình báo cho phụ thân.
Rốt cuộc cũng đã làm công an hơn hai mươi năm, án mạng đã tham dự không ít lần nên Điền Hồng Tinh sớm đã luyện được một đôi mắt sắc bén cùng tư duy nhanh nhẹn logic.
Trước đó bị lão thái thái làm ầm ĩ quá lợi hại, ông còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa bên trong, lúc này nghe khuê nữ nói đại khái, ông lập tức sắp xếp rõ ràng sự việc, sau đó không khống chế được liền đen mặt: “Con cảm thấy việc này khả năng Lưu Hướng Đông làm là bao nhiêu?”
Điền Mật mím môi, như đinh đóng cột nói: “90% nắm chắc.”
Vậy tương đương là trăm phần trăm xác định!?
Cho dù vừa lòng Lưu Hướng Đông thì đó cũng là người ngoài, Điền Hồng Tinh đương nhiên càng tin tưởng hài tử nhà mình, nếu việc của Trường Khanh thật sự là thủ đoạn hắn bức mình gả khuê nữ...
Nghĩ đến đây, sắc mặt ông thâm trầm như vắt ra mực nước.
Điền Mật luôn chú ý đến thần sắc của phụ thân, thấy thế, lập tức lại Bạch Liên Hoa* thêm vài câu: “Nếu thật sự là Lưu Hướng Đông làm thì ta cũng có lỗi với đại ca, Vương Hồng Diễm Kia khẳng định thu được lợi ích, nhưng tâm lại quá tàn nhẫn, đại ca dù sao cũng là đối tượng**của nàng nửa năm.”
*Bạch Liên Hoa: ý chỉ những cô gái luôn tỏ ra ngây thơ, vô tội, trong sáng
** đối tượng: người yêu
“Hừ! Đó là hắn xứng đáng, đã sớm nói không cho hắn cùng Vương Hồng Diễm làm đối tượng, hắn nhất định không nghe.” Cái Điền Hồng Tinh không nói chính là ông hoài nghi việc này đại nhi tử không vô tội.
Chỉ là bất kể xuất phát từ thân phận công an hay vẫn là phụ thân, suy đoán này ông khó mà nói ra, người trước là không đi tìm chứng cứ không được kết luận, người sau lại là sợ phá hư tình cảm của hai đứa nhỏ, làm cha mẹ, đương nhiên hy vọng con cái quan hệ hòa thuận yêu thương.
“Cha, nếu thật là Lưu Hướng Đông làm, cha tính như thế nào?”
Điền Hồng Tinh hừ lạnh một tiếng: “Lưu gia tuy rằng có quyền thế nhưng cha ngươi cũng không phải dễ bắt nạt.”
Trước tiên không đề cập tới con rể lớn hiện tại đã là cấp trung đoàn, ngay cả ông cũng đã làm công an vài thập niên, giúp đỡ không ít người, sao có thể không có một chút quan hệ?
Lui một bước mà nói, nhà ai cũng không có mấy người thân thích.
Chỉ cần xác định đại nhi tử vô tội, ông cho dù tìm người hỗ trợ cũng sẽ không có bất kỳ lo lắng nào.
Cách Ủy Hội muốn buộc tội Trường Khanh cũng phải cho lão tử ông đây nhìn thấy bằng chứng thiết thực mới được.
Nghĩ đến đây, Điền Hồng Tinh có chút đợi không được, ông trước tiên phải đi gặp Trường Khanh.
=
Thấy phụ thân vội vàng rời đi, Phán đệ nhích lại gần: “chờ trời tối ta đưa tỷ đi nhà Vân thẩm.”
Điền Mật lắc đầu: “Không cần, ta ở nơi này.”
“Cũng đúng, giấu ở chỗ này so với đi nhà Vân thẩm còn an toàn hơn.” Phán đệ cảm thấy với tính tình của gia gia nãi nãi, chờ sau khi phụ thân đi trấn trên, nói không chừng sẽ đoán được tỷ tỷ giấu ở nhà Vân thẩm, khả năng đi la lối khóc lóc tính lên tới trăm phần trăm.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, nàng vỗ vỗ mảnh vụn rơm rạ dính ở trên người, lại đem tiểu đệ kéo qua phủi sạch sẽ trên người hắn, mới nói: “Chúng ta đi về đây, chờ trời tối ta lại ôm chăn tới cho tỷ, thuận tiện mang đồ ăn lại đây.”
Điền Mật vốn nghĩ nói không cần phiền toái như vậy, nhưng nghĩ đến nhiệt độ không khí ban đêm vào đầu mùa đông, lại ở nhà hoang vắng, lời nói cự tuyệt chung quy vẫn không thể nói ra miệng, cuối cùng chỉ dặn dò: “Lúc lại đây cần cẩn thận một chút, nếu gia nãi ở trong nhà chờ ta, muội cũng đừng ra đây.”
Phán đệ trong lòng đã có dự tính: “Yên tâm đi, bọn họ sẽ không chú ý tới chúng ta.”
Nàng đã nghĩ kỹ rồi, sau khi trở về sẽ nói cho Loan Hồng Mai, nói nhị tỷ đã xách theo cái bọc rời đi.
Chờ bọn họ kiểm tra quần áo nhị tỷ rồi xong rồi, xác định chính xác thiếu, chắc chắn sẽ đuổi theo, đến lúc đó trong nhà không có ai, nàng hành động cũng thuận tiện.
Bất quá chuyện này nàng không tính toán nói, nhị tỷ cùng tam tỷ giống nhau, đều có chút ngốc, nàng cần phải tự mình hành động...
=