Trần Cương vốn dĩ đang có chút ủy khuất khi bị vợ ghét bỏ, nhưng nghe vợ nhắc đến khuê nữ, anh lập tức vui tươi hớn hở nhận tội: “Là anh sai, là anh sai.”
Ba năm trước, vợ đã sinh ra một khuê nữ, Trần Cương vẫn luôn cho rằng mình trọng nam khinh nữ, lại hận không thể đi làm đều đem khuê nữ xinh xắn giấu ở trong túi mang theo, cưng chiều không giới hạn, hai nhi tử đều xếp sau.
Thấy chồng nhắc tới khuê nữ liền ngớ ngẩn, Điền Vũ buồn cười trừng hắn một cái.
Trần Cương không chỉ phủi bông tuyết ở trên người, sau khi vào nhà còn cởϊ áσ khoác, chà xát tay xong mới ôm lấy khuê nữ tìm một chút hiếm lạ. Thẳng đến khi tiểu khuê nữ ghét bỏ râu trát người, dùng bàn tay nhỏ đầy thịt che lại miệng ba ba, không cho thơm nữa mới dừng lại.
Hai cha con làm ầm ĩ cười vui một hồi, Trần Cương mới nhớ tới chuyện bị vứt ở sau đầu, chạy nhanh đến phòng bếp hô một tiếng:“Đúng rồi, lão Lâu cùng lão Chu đã về rồi, anh kêu hai người bọn họ đến ăn cơm, vợ ơi, chuẩn bị thêm hai món nữa đi, họ sẽ tới nhanh thôi.”
Điền Vũ oán giận, không phải cô luyến tiếc mời người ta ăn cơm, đối với chiến hữu của chồng, cô vẫn rất thân thiện, cô chỉ tức chồng ngẫu hứng mời khách mà trong nhà hiện tại lại không có đồ ăn gì ngon để chiêu đãi.
“Không có việc gì, đều là người một nhà, lão Lâu lão Chu không chú ý cái đó.”
Nghe vậy, Điền Vũ hận không thể dùng xẻng đánh chồng, hắn đang nói tiếng người đó sao?
Vì thế, một trận bùm bùm oán giận qua đi, cô lại mặc lên chiếc áo khoác dày, vội vội vàng vàng đi cách vách mượn nguyên liệu nấu ăn.
Trần Cương không phải đàn ông làm chủ ở trong nhà, sau khi vợ mượn thịt trở về, anh liền đem tiểu khuê nữ đưa cho con trai, đứng dậy đi đến phòng bếp hỗ trợ, thuận tiện nói với cô chuyện lữ trưởng lại thúc giục chiến hữu kết hôn.
Điền Vũ đau lòng cho chồng, tay anh đã nứt đến chảy máu. Cô không cho chồng động tay vào nước lạnh, chỉ kêu anh ngồi ở bếp lột củ tỏi, thuận tiện sưởi ấm: “Điều kiện của Lâu đoàn trưởng cùng Chu đoàn phó đều tốt, lại là người Bắc Kinh, ánh mắt cao cũng là bình thường.”
Cũng là sau khi tới tuỳ quân, Điền Vũ mới biết được, quốc gia còn có địa phương có hoàn cảnh gian khổ như vậy.
Nhưng mấy năm nay đã tốt hơn rất nhiều, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ khoảng thời gian 8 năm trước, khi cô vừa tới tùy quân thì nơi này chính là một mảnh hoang vắng dọa người, lại còn có nhiều đầm lầy, trước đó cô cũng có nghe qua, rơi xuống đây có thể lấy mạng người.
Cũng may trải qua mấy năm nỗ lực, địa phương đã phát triển tốt hơn, ít nhất cô có thể ở trong nhà ngói.
Hơn nữa, cũng tới nơi này, Điền Vũ mới biết được quan hệ nam nữ có bao nhiêu hỗn loạn.
Ngay từ đầu, cô đã coi thường người địa phương, cũng không phải có cái gì ưu việt mà là bọn họ đối với việc nam nữ ở bên nhau lại xem là bình thường.
Thái quá đến mức, cho dù hai vợ chồng ở bên ngoài ngủ với ai cũng sẽ không đánh tám đao ( ly hôn ).
Ở trong mắt dân làng xem ra, đánh tám đao chính là làm tiểu tư sản, chính là phái phản động.
Sau một thời gian dài, Điền Vũ mới hiểu được, bởi vì hoàn cảnh sinh hoạt bế tắc, hơn nữa chính sách này cũng không cho, chính sách kia cũng không được, không có bất kỳ một trò giải trí gì, do đó chuyện nam nữ chắc chắn sẽ bị phóng đại, truy đuổi.
Lúc cô đi trong làng mua thịt dê còn nghe được chuyện vô cùng kỳ lạ, hai vợ chồng khi làm chuyện đó đều không tránh hài tử.
Tuy rằng vẫn không hiểu như cũ, nhưng cô cũng không còn tâm thái xem thường người khác.
Nhưng... Lâu đoàn cùng Chu phó đoàn, hai sinh viên, ở trong hoàn cảnh phức tạp như vậy tìm vợ quả thật rất khó khăn.
Cũng không phải thái độ cao cao tại thương gì, chỉ là cảm thấy muốn kết hôn thì cũng nên tìm người môn đăng hộ đối để có tiếng nói chung.
Trần Cương nghe thê tử lải nhải, thỉnh thoảng đáp lại hai câu: “Em cũng giúp lưu ý, không ít người giúp lão Lâu cùng lão Chu giới thiệu đối tượng đâu, nếu em gặp được cô nương nào thích hợp thì cũng làm mối giới thiệu đi.”
Con người ước chừng đều là như vậy, khi mình có hạnh phúc, cũng hy vọng bằng hữu có thể hưởng thụ hạnh phúc tương tự.
Điền Vũ xoay thìa, mùi thịt trong nồi bốc lên cuồn cuộn, ba đứa trẻ đang chơi ở nhà ăn đồng thời bò đến cạnh cửa phòng bếp nuốt nước miếng.
“Mèo nhỏ tham ăn!” Điền Vũ cười quở mắng ba đứa nhỏ, gắp cho mỗi đứa một miếng nhỏ chiên ngập dầu, chờ bọn nhỏ hoan hô ăn xong, lại gắp một khối nhét vào trong miệng chồng, mới buồn cười đáp hắn: “Em làm sao biết được cô nương nào điều kiện tốt... A... Giống như thực sự có...”
Nghĩ đến ảnh chụp gia đình năm trước trong nhà gửi đến đây, có chút không rõ ràng nhưng cô vẫn có thể nhìn ra mỹ mạo kinh ngạc của muội muội, Điền Vũ đột nhiên nhìn về phía chồng, kích động đến nói lắp: “Em... Nhị muội nhà ta năm nay 20 tuổi...”