Thập Niên 70 Đi Ngàn Dặm Gả Chồng

Chương 20: Đi huyện thành

Sau khi ăn xong.

Dưới ánh mắt đồng tình của bọn muội muội, Điền Mật lại lần nữa bị cha mẹ kêu qua nói chuyện, vẫn là chủ đề quen thuộc.

“... cha mẹ cũng không phải là không chịu được con ở nhà thêm mấy năm nhưng con gái sớm muộn gì cũng phải gả đi, nếu để thêm mấy tuổi nữa thì những người điều kiện tốt sẽ bị chọn hết, hơn nữa người trong thôn cũng sẽ nói xấu... Tóm lại, việc này con tốt nhất cần quan tâm.” Nửa giờ sau, chủ gia đình Điền Hồng Tinh cuối cùng tổng kết.

Biết già mồm cũng vô dụng, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Điền Mật tự xưng là tuấn kiệt, cô ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, ngoan ngoãn cực kỳ đáp: “Con sẽ để ý.”

“Đừng chỉ nói mà không làm, tiểu tử Lưu Hướng Đông kia thật sự tốt, cũng không biết nha đầu chết tiệt ngươi đang nghĩ cái gì, đến cả người thành phố cũng chướng mắt, không lẽ còn muốn gả đi Bắc Kinh sao?” Loan Hồng Mai thật sự không hiểu khuê nữ nghĩ như thế nào, nhà mình chính là đào đất kiếm ăn, lòng dạ cho dù cao đến đâu thì cũng phải coi điều kiện có tương xứng hay không.

Lời này không có cách tiếp, Điền Mật rất muốn cùng lão mẫu thân nói, người Bắc Kinh cũng là hai con mắt một cái mũi, không có gì đặc biệt.

Nhưng sợ tiếp tục nói thì sẽ không chấm dứt được câu chuyện, hơn nữa còn thật sự cho rằng cô muốn tìm người Bắc Kinh.

Cho nên cô cơ trí dời đi đề tài, làm bộ lơ đãng hỏi ra vẫn đề trăn trở cả đêm: “Cha, trong sông thật sự sẽ có vàng sao?”

Nghe vậy, Điền Hồng Tinh cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng khuê nữ tò mò, ông nhấc đôi chân đã đỏ lên vì ngâm nước từ trong thùng gỗ ra, nhận lấy khăn lông lão thê đưa cho lau qua loa, sau đó ngồi xếp bằng lên giường mới đáp: “Sông Triều Dương khả năng không có, thuyền lớn không thể vào được, nhưng huyện thành chúng ta gần biển, đáy biển cái gì cũng có, nghe nói trước giải phóng không ít thuyền bị bắn chìm nên thứ tốt rất nhiều, sợ không chỉ có vàng mà còn có đồ cổ ... hỏi cái này làm gì?”

“Không làm gì, ta tò mò nên hỏi một chút.”

“...”

=

Mấy ngày tiếp theo, có không ít người xuống sông vớt vàng giống như Điền Hồng Tinh đã đoán trước đó.

Thẳng đến khi có hai tên du thủ du thực* cường tráng liên tục chết đuối, cái gì cũng không vớt được, mới diệt được lòng tham của mọi người, trả lại sự yên tĩnh cho dòng sông.

* du thủ du thực: người lông bông, người lêu lỏng, tên du côn, tên đầu trộm đuôi cướp, quân đầu đường xó chợ

Điền Mật không đi tham gia náo nhiệt, cho dù có vàng thì đó cũng là vàng của cô nương Diêu gia.

Hơn nữa, trong lòng cô còn nhớ thương chuyện khác, vẫn luôn đợi cơ hội để đi huyện thành.

Bởi vì lần trước ở bưu cục gặp phải Lưu Hướng Đông, cô khó tránh khỏi nghĩ nhiều, cảm thấy đi bưu cục ở trấn trên không an toàn.

Loại suy đoán này tuy có chút đa nghi, nhưng cô tình nguyện dĩ quân tử độ tiểu nhân chi tâm*, vạn nhất tên kia thật sự muốn chơi xấu thì cô cũng có thể tránh được rủi ro.

* dĩ quân tử độ tiểu nhân chi tâm: lấy lòng dạ quân tử đo bụng tiểu nhân

Hơn nữa, Điền Mật muốn đi biển vớt một ít đồ vật, đối với vàng hoặc là đồ cổ, cô có động tâm, nhưng cũng chỉ là động tâm, mong muốn nhiều hơn vẫn là vớt một số hải sản quý.

Nhưng muốn tìm cơ hội đi huyện thành rất khó, nguyên thân tốt nghiệp cao trung đã hai năm, kể từ đó nàng vẫn chưa đi lại huyện thành.

Và cứ thế, lại một tuần nữa trôi qua.

Cũng không biết có phải Bồ Tát đã nhận ra cô vội vàng hay không, ngay khi Điền Mật đang suy nghĩ có nên bịa chuyện nói dối người nhà không thì một đồng học* tốt nhất ở cao trung gửi cho cô lời nhắn đến tham dự hôn lễ của cô ấy.

* đồng học: bạn học

Lúc nhận được tin, cô quả thực cảm động muốn khóc.

Không muốn để cha mẹ biết trên người mình có tiền, Điền Mật đã mặt dày xin phụ thân 1 khối*. Sau đó cô thu dọn một ít đồ đạc cho vào trong túi rồi nhanh chóng chạy đi. Nhìn bóng dáng vội vàng kia, không biết còn tưởng rằng có chó dữ đuổi.

* 1 khối cũng là 1 nguyên tiền

Mà cùng thời gian này, ở cách xa hơn hai nghìn km, sau khi thăm đội trưởng cũ xong, Lâu Lộ Hồi cùng đồng đội của mình cuối cùng cũng trở lại quân đội sau bảy tám ngày xóc nảy.