Thập Niên 70 Đi Ngàn Dặm Gả Chồng

Chương 16: Gặp Lưu Hướng Đông 3

“Ca, tẩu tử sao lại đi rồi? Ca không tiễn sao?”

“Tẩu tử thật là đẹp mắt, ta chưa từng nhìn thấy ai đẹp hơn tẩu tử, quan trọng nhất chính là tẩu tử không chỉ lớn lên đẹp mà còn là học sinh cao trung... nhưng hộ khẩu nông thôn có điểm thượng bất liễu thai diện*.”

* Trung: 上不了檯面, hán việt: thượng bất liễu thai diện , ý nghĩa: không đặt lên được mặt bàn, không xứng tầm

“Xuy... Đông ca tìm cho tẩu tử một công tác thì sẽ dễ dàng chuyển thành hộ khẩu trong thành, chuyện này có gì lớn đâu? Đến lúc đó, mỹ nhân không phải càng thêm một lòng sao?”

“Hắc hắc hắc... Ngươi nói như vậy cũng đúng, nếu mỹ nhân này là của ta... Aaaa! Ca ngươi đánh ta làm gì?” Nam nhân mặt đầy mụn đang cười hắc hắc lại vô cớ bị đánh, hắn ủy khuất ôm đầu kêu rên.

Lưu Hướng Đông thu hồi ánh mắt rực lửa đang nhìn chằm chằm vào bóng dáng yểu điệu của nữ hài, ngữ khí hung ác nham hiểm cảnh cáo: “Đó là tẩu tử của ngươi, tôn trọng một chút cho ta.”

Nói xong, hắn lạnh mặt quét mắt một vòng nhìn mấy người còn lại, thấy bọn họ đều quy củ cúi đầu, mới giơ tay vuốt tóc ra phía sau, vừa lòng huýt sáo đi về phía bưu cục...

Ớt cay nhỏ tính cách ngọt ngào... Xuy... Càng hấp dẫn người.

“Đông ca có ý tứ gì? Trước kia chúng ta cũng không ít lần lên mặt nói giỡn tẩu tử đi? Lần này sao lại đánh ta?” Thấy Đông ca đi xa, người trẻ tuổi nhìn về phía bằng hữu bên cạnh, mặt đầy khó hiểu.

“Ngu xuẩn, Đông ca chính là để tâm.”

“Có ý tứ gì?”

“...”

=

Bên này, Lưu Hướng Đông đang ở bưu cục do dự một lát thì bất ngờ nhìn thấy được một khuôn mặt quen thuộc.

Hắn mỉm cười đi về phía người nọ, không để ý đến hàng dài người đang xếp ở đó, trực tiếp chen ngang đi đến bên cửa sổ, từ trong túi rút ra một điếu thuốc đưa cho nhân viên công tác bên trong, sau khi châm lửa xong, mới khéo léo chào hỏi: “Ca, có vội không? Ta có chuyện muốn hỏi thăm.”

Đội ngũ phía sau bị chen hàng thấy hắn cùng nhân viên bưu cục có quen biết, hơn nữa trông ăn mặc rất lịch sự, họ tuy rất căm giận nhưng cũng không dám nói gì.

“Đông tử trở về khi nào đó? Tìm ta cần hỏi thăm chuyện gì?” Nam nhân hưởng thụ hút một hơi thuốc lá, cảm nhận được hương vị tinh khiết, trong lòng có chút hâm mộ, vẫn là làm mua sắm béo bở hơn, thuốc lá cũng tốt hơn so với của bọn họ.

Lưu Hướng Đông tùy tiện ứng phó hai câu, mới hỏi: “Vừa rồi ta nhìn thấy đối tượng của ta đi đến bưu cục, tiểu cô nương da mặt mỏng, chuyện gì cũng không chịu làm phiền ta, ta thấy trên mặt nàng có phiền muộn nên lo lắng trong nhà nàng xảy ra chuyện, ca ngươi yên tâm, không làm khó ca, ta chỉ muốn hỏi nàng tới bưu cục để làm gì?”

Nam nhân nghe vậy sửng sốt, thanh danh của Lưu gia ở trấn trên không nhỏ, Lưu Hướng lại là người trẻ tuổi đầy triển vọng nên không ít gia đình muốn nhận rể hiền, không nghĩ tới cư nhiên vô thanh vô tức liền có đối tượng?

(vô thanh vô tức, Trung: “不声不响”, Hán việt: “bất thanh bất hưởng”: im lặng, lẳng lặng, không nói không rằng, không phát ra tiếng động, tiếng vang)

Nhưng nghĩ đến bộ dáng ngọt mềm của tiểu cô nương vừa rồi, nam nhân hiểu rõ cười cười, anh hùng khó qua ải mỹ nhân sao, hắn hiểu: “Người mà ngươi nói là cô gái mặc quân trang kia sao?”

Lưu Hướng Đông thích câu trả lời của hắn, cười tủm tỉm lại cho thêm một điếu thuốc: “Vẫn là ca có ánh mắt tốt, đúng là nàng!”

“Ha ha, cái này cũng không phải do ánh mắt ta tốt, chủ yếu là hai ngươi vừa nhìn đã thấy xứng đôi.” Nam nhân lại nhận được một điếu thuốc tốt nên không hề keo kiệt tâng bốc một câu.

Sau đó quý trọng đem điếu thuốc để lên tai, mới cười đáp: “Yên tâm đi, không có chuyện gì, nàng chỉ mua phong thư cùng tem.”

Phong thư sao...ánh mắt Lưu Hướng Đông tối sầm lại, nói đầy ẩn ý: “Như vậy sao? Ta đây an tâm rồi...”

Nói xong lời này, hắn lại gõ gõ mặt bàn, ngồi dậy: “Ta không quấy rầy ca công tác nữa, buổi tối có rảnh không? Ta mời ca đi tiệm cơm trò chuyện một chút.”

“Ngươi đây là có việc gì sao?” Nam nhân cảm thấy mình chỉ là một viên chức nhỏ, Lưu Hướng Đông cần gì phải khách khí như vậy.

“Ha hả... không thể lừa được ca rồi, là ta có chút việc muốn nhờ giúp đỡ.”

“Được, buổi tối tan tầm ta đi tìm ngươi.”

“Được rồi, ta ở tiệm cơm quốc doanh chờ ca.”

“...”

=

Thị trấn không lớn, hơn nữa còn là ngày đại tập, kỳ thật Điền Mật đã chuẩn bị sẵn sàng cho khả năng gặp phải Lưu Hướng Đông.

Chỉ là khi thật sự gặp được, người nọ tươi sống chân thật ở trước mặt khiến cô cảm thấy chán ghét hơn so với những gì được miêu tả trong tiểu thuyết, tâm trạng Điền Mật vẫn rất bị ảnh hưởng.

Vốn đang có kế hoạch thừa dịp đi họp chợ cô sẽ đi dạo cho quen thuộc với thị trấn, nhưng bây giờ xem ra hoàn toàn không có hứng thú nên Điền Mật dứt khoát trực tiếp trở về nhà.

Tuy nhiên tâm trạng tồi tệ của cô không kéo dài lâu.

Vừa về đến nhà, cô đã nhìn thấy Phán đệ nấp ở phía sau Lai đệ, vẻ mặt tiểu cô nương vui mừng đưa mắt ra hiệu.

Trong lòng Điền Mật vui vẻ, ánh mắt cô bình tĩnh đáp lại tứ muội, cũng không vội vã hỏi nàng bán được bao nhiêu tiền mà từ trong túi móc ra mấy viên đường, đem cho hai muội muội một người hai viên.

Làm tỷ tỷ, hiếm khi đi đại tập, không mang đồ vật về cho đệ đệ muội muội là không thể nào nói nổi, Điền Mật đã dùng vài phân tiền nguyên thân tích cóp được mua mười viên kẹo đường.

Phán đệ Lai đệ quả nhiên rất vui mừng, điều kiện Điền gia tuy khá hơn so với những gia đình khác trong thôn nhưng đồ ăn vặt là hàng xa xỉ nên mấy đệ muội vẫn rất ít có cơ hội được ăn.