Thập Niên 70 Đi Ngàn Dặm Gả Chồng

Chương 14: Gặp Lưu Hướng Đông 1

Đột nhiên...như nhớ ra điều gì đó, đôi mắt ẩn dưới chiếc khăn tam giác của Điền Mật sáng lấp lánh.

Quân nhân đã cho cô linh cảm, có lẽ cô có thể lựa chọn gả cho quân nhân.

Cho dù thời đại nào thì gia đình quân nhân cũng đều được coi trọng.

Hơn nữa, cô muốn gả cho quân nhân đương nhiên sẽ có nhiều ưu thế hơn so với những người khác, vì đại tỷ của nguyên thân chính là quân tẩu, nàng gả cho một người chính ủy.

Theo Điền Mật biết thì chỉ có cấp trung đoàn trở lên mới có thể làm chính ủy, điều này có nghĩa là cấp bậc của tỷ phu* sẽ không thấp lắm, người nhà muốn đi thăm người thân hẳn là không khó xin.

* tỷ phu: anh rể

Lui một bước mà nói, cho dù không gặp được người thích hợp cô cũng không sợ, cô chỉ cần viết thư cho đại tỷ giải thích nhân phẩm của Lưu Hướng Đông và tình cảnh khó khăn của cô hiện tại, nhờ đại tỷ mang cô rời khỏi thôn Triều Dương để tránh đi dây dưa với Lưu Hướng Đông.

Chuyện này rất có thể giải quyết được, chỉ cần đại tỷ nguyện ý hỗ trợ viết thư gửi về nhà cho thấy nàng muốn đưa cô đi bộ đội để giới thiệu đối tượng cho cô, chỉ lý do này thôi cũng đủ.

Sinh hoạt phí cô có thể tự mình giải quyết, ngay cả khi cô phải trả tiền cho đại tỷ để có thể rời khỏi nơi này, cô cũng nguyện ý...

“Mở cửa ra!” Ngay khi Điền Mật càng nghĩ càng cảm thấy kế hoạch này có thể thực hiện được, phía trước không biết là ai đã hô một tiếng.

Sau đó, cả người cô đều rơi vào trạng thái bị động.

Các thím bên người rất có sức lực, cô kỳ thật không cần làm cái gì, theo sự xô đẩy của những người xung quanh, xoay mấy vòng, người đã mơ màng đi vào bên trong Cung Tiêu Xã.

Vì cho nữ sĩ Loan Hồng Mai một công đạo, cũng bởi vì còn hy vọng vào cuộc sống, Điền Mật đã đảo ngược dáng vẻ chán nản trước đó, đôi mắt hạnh cháy lên hừng hực, ra sức chiến đấu hết mình với các thím để giành giật được đồ vật...Cô thành công cướp được một khối vải dệt đan thành ô vuông nhỏ (caro) màu xanh đen cùng màu lam nhạt.

Nguyên liệu không lớn, chiều dài chỉ 1.2 mét, chiều rộng 1.45 mét, đủ làm một kiện áo khoác nhỏ.

Cô không thích kiểu dáng trang phục hiện tại, hiếm khi ở chỗ này tìm được một khối nguyên liệu vừa lòng, Điền Mật tính toán làm một kiện áo khoác chữ A sành điệu với kiểu cổ áo búp bê.

Kỳ thật loại nguyên liệu này làm thành váy cổ búp bê dài đến đầu gối còn đẹp hơn, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo len rộng, mái tóc xoăn buông xoã, nhìn vừa thục nữ lại vừa ngọt ngào, rất thích hợp với khí chất của cô.

Tuy nhiên tiền trong túi có hạn, với nguyên liệu như vậy mà có thể làm ra một kiện áo khoác nhỏ thì cô đã rất cảm tạ cơ thể đủ gầy gò của nguyên thân.

Điền Mật than nhẹ một hơi, lại lần nữa thịt đau vì mất đi số tiền tiết kiệm kếch xù, cô đem vải dệt nhét vào túi đựng đồ, sau đó ôm vào trong ngực, tốn rất nhiều công sức, cuối cùng cũng thành công thoát khỏi đám người.

Ra cửa, Điền Mật thở phào nhẹ nhõm, vuốt phẳng quần áo trên người mình, lại nhìn nhìn sắc trời, dựa theo ký ức của nguyên thân, bước chân nhẹ nhàng đi đến bưu cục.

=

“Hướng Đông ca, đó có phải tẩu tử* không?”

* tẩu tử: chị dâu

“Đúng là tẩu tử, tẩu tử lên phố sao không kêu chúng ta hỗ trợ!”

“Đúng rồi, tẩu tử muốn mua cái gì sao? Cần gì phải đích thân tới đây? Để Hướng Đông ca đưa đến nhà đi a!”

“...”

Ở đường cái đối diện, mấy nam nhân ăn mặc dáng vẻ lưu manh đang xô đẩy một nam nhân thân hình cao lớn đi về phía Điền Mật.

Có người hi hi ha ha trêu chọc, có người xem náo nhiệt không chê sự việc lớn còn ồn ào huýt sáo, cũng có người ánh mắt kinh ngạc và hiếm lạ đánh giá cô nương Lưu Hướng Đông muốn cưới từ đầu đến chân.

Động tĩnh rất lớn, kinh động đến những người qua đường gần đó, họ liên tiếp kéo nhau đến xem.

Mà mấy người này bị chú ý đến, càng thêm đắc ý nâng cằm, thốt lên giọng nói trêu chọc.

Điền Mật dừng bước chân, lẳng lặng nhìn bọn họ.

Nếu bị phát hiện, cô cũng không sợ hãi né tránh, Điền Mật biết rõ, những người này càng thấy cô hoảng sợ lại càng làm ầm ĩ đùa mắng.

Ngược lại, cô bình tĩnh không gợn sóng nhìn bọn họ chằm chằm giả vờ hung hăng, rất có thể sẽ đè được dáng vẻ kiêu ngạo của họn họ.

Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, mấy người mới vừa rồi còn tùy ý làm bậy, hiện giờ hoặc là xấu hổ, hoặc là lúng túng phải quay mặt đi.

Chỉ cần can đảm một chút... Điền Mật châm chọc khẽ hừ một tiếng, sau đó dời tầm mắt sang Lưu Hướng Đông đang phấn khích ở giữa.

Cũng không biết cái vận cứt chó gì, hay là do hào quang kì diệu của nam nữ chủ. Cô mong đợi mua xong tem cùng phong thư, vừa ra khỏi bưu cục vài bước chân đã gặp phải Lưu Hướng Đông.

Trong trí nhớ của nguyên thân, bóng dáng người này rất mơ hồ.

Điều đó đủ cho thấy nguyên thân có ấn tượng bình thường với hắn, thậm chí có thể nói là chán ghét cùng sợ hãi, ngay cả bộ dáng của hắn nàng cũng không nhớ rõ.

Lúc này nhìn thấy người, không cần Điền Mật xác nhận nhiều, thân ảnh mơ hồ của hắn ở nơi sâu thẳm trong ký ức của cô đã trở nên rõ ràng hơn.

Chỉ có thể nói, không hổ là nam chủ trong tiểu thuyết, tuy không soái đến mức khiến mọi người phải ghen tị nhưng dựa theo thẩm mỹ của niên đại này, Lưu Hướng Đông vẫn được tính là tuấn tú lịch sự.

Thân cao 1m8, mặt chữ điền, mày rậm đen nhánh, với đôi mắt long lanh rực lửa, khi mọi người nhìn vào đều cảm thấy hắn rất đáng tin cậy.

Nhưng bên trong nhan sắc đó của Lưu Hướng Đông là gì, Điền Mật lại rất rõ ràng. Khi đối diện với ánh nhìn thâm tình của hắn, cô nhịn không được ở trong lòng phun trào ‘ xui xẻo! ’