Điền Mật hoàn toàn không phát hiện xung quanh có người, cô lau nước trên mặt, sau khi bơi tới bờ liền đem cá trong tay ném vào thùng gỗ, cũng không nghỉ tạm, xoay người tiếp tục ẩn vào trong nước.
Đây là bàn tay vàng của cô!
Kiếp trước, trong tất cả các môn thể thao mạo hiểm, Điền Mật thích nhất là lặn xuống nước, vì thế cô cố ý đi tham gia kì thi lấy chứng chỉ lặn.
Ở hệ thống lặn xuống nước, giám đốc PAID là cấp bậc cao nhất, nói đơn giản thì chính là huấn luyện viên huấn luyện kỹ năng lặn xuống nước ①.
Đó vẫn luôn là mục tiêu của Điền Mật, cô không nghĩ đến việc dạy người khác, chỉ hy vọng kỹ năng lặn của mình sẽ trở nên xuẩt sắc.
Nhưng mà, kế hoạch không thể theo kịp với những thay đổi, khi cô nhận được chứng chỉ huấn luyện viên lặn, một trong những cấp độ huấn luyện viên cao nhất của PADI, lại gặp phải tai nạn máy bay khi đang trên đường đi chơi.
Khi vừa tỉnh lại ở thế giới này, nghĩ sẽ không còn được gặp lại cha mẹ, cô thực sự đã suy sụp trong vài ngày.
Mặc dù cha mẹ đều đã có gia đình riêng của mình, còn có tiểu hài tử, đối với Điền Mật cũng không thế nào để bụng, nhưng họ vẫn sẽ có đau buồn, rốt cuộc cũng là ruột thịt của nhau.
Huống chi hai người kia cũng không bạc đãi cô, ít nhất tiền trên người cô chưa từng thiếu.
Còn có, những bạn bè cùng thích mạo hiểm, cùng chung chí hướng sẽ không được gặp lại...
Điền Mật vốn thích nước, tâm tình không tốt sẽ đi sông Triều Dương, cũng ở lúc đó, khi bơi lội phát tiết cảm xúc buồn bực, cô mới phát hiện mình đột nhiên có bàn tay vàng.
Nguồn gốc không thể tra ra, dù sao cũng không thể hiểu được. Cô giống như một con cá có thể tự do hô hấp ở dưới nước, cũng không sợ sự thay đổi nhiệt độ và áp suất khi lặn.
Nếu không phải nửa người dưới không mọc ra cái đuôi, Điền Mật thậm chí còn không biết xấu hổ cho rằng mình là phản tổ thành mỹ nhân ngư*.
*mỹ nhân ngư: nàng tiên cá
Sáng hôm nay lại đây, cô tính toán bắt nhiều cá đi chợ đổi tiền.
Mặc kệ tương lai thế nào, trong túi có tiền mới là vương đạo*...
*vương đạo: con đường dễ dàng
Đầu thập niên 70, khi bản thân sống ở trong hoàn cảnh này Điền Mật mới biết được, niên đại này không thể kinh doanh cá nhân, nếu có đều được gọi là đầu cơ trục lợi, chắc chắn sẽ bị bắt.
Nhưng khi họp chợ, nông dân có thể bán hoặc là lấy vật đổi vật.
Số lượng và chủng loại không thể nhiều, chẳng hạn như nông phẩm và thực phẩm phụ* trong nhà, hoặc là trứng gà, gà mái,.....
*thực phẩm phụ: ví dụ như cá, thịt, rau cải
Tuy nhiên, hạn họp chợ cũng chỉ trong hai ngày, ngày thường nếu muốn bán đồ vật chỉ có thể đi hợp tác xã.
Chỉ là hợp tác xã giữ giá thấp, nhóm nông dân vốn không có thu nhập, một phân tiền đều hận không thể bẻ thành hai, đương nhiên sẽ nguyện ý tích cóp để chờ chợ.
Đây cũng là lý do Loan Hồng Mai đưa tiền giấy cho Điền Mật để cô tự mình đi Cung Tiêu Xã, nhưng vì họp chợ hai ngày này nên cô cũng muốn đi bán đồ vật, thật sự không có cách nào phân thân...
Hơn mười phút sau, Điền Mật bắt được tất cả năm con cá.
Thùng gỗ quá nhỏ, bên trong chỉ có thể để hai con, còn lại ba con cô tùy tay xoắn dây cỏ, xâu lại với nhau rồi lên bờ.
Vừa ra khỏi nước, nhiệt độ thấp làm cô run cầm cập, Điền Mật vắt nước lung tung trên người vài lần, run rẩy thân mình mặc chiếc áo khoác cũ vào, xách theo cá chạy như bay về nhà.
Mẹ kiếp! Muốn chửi thề, kiếm tiền gì đó quá khó khăn.
Đông chết... Tê... Đông chết cô!
=
“Hắc! Cô nương này thật lợi hại, cậu nhìn thấy không, tay không đã bắt được 5 con cá chỉ trong chốc lát, còn là những con rất lớn….” Sau khi thấy người chạy xa, người đàn ông mắt hổ ngồi dậy, thăm dò nhìn về phía thôn, miệng tấm tắc bảo lạ.
Nói xong hắn lại hồ nghi nhìn về phía sông Triều Dương: “Chẳng lẽ là cá chỗ này dễ bắt?”
“Ta đưa ngươi đi xuống xem thử?” Lâu Lộ Hồi đang cột đai lưng, ngữ khí lành lạnh đề nghị.
Nghe vậy, người đàn ông liên tục xua tay: “quên đi, quên đi, cậu rất xấu tính, chỉ sợ lại hãm hại người khác.”
Lâu Lộ Hồi cột xong đai lưng, để lộ ra vòng eo gầy nhưng rắn chắn bị đai lưng trói buộc, anh giơ tay chỉnh chiếc mũ quân đội, lạnh mặt, nâng mí mắt lên liếc nhìn chiến hữu: “Đi thôi.”
Nói xong, cũng không đợi nam nhân trả lời đã nhanh chóng bước chân dài rời đi.
“Ai ai ai... cậu, từ từ chờ... ta nói, cô nương kia thật ra thích hợp đến đảo chúng ta, chỗ chúng ta ba mặt đều là nước bao quanh, ai cưới được cô ấy sẽ không phải lo thức ăn.”
Bước chân Lâu Lộ Hồi dừng lại trong chốc lát gần như không thể nhận ra, anh lại lần nữa bước đi, trong đầu không khống chế được hiện lên hình ảnh cô gái xuất thủy phù dung...
Lát sau, anh lại lắc lắc đầu.
Chậc... Nghĩ cái gì đâu, cô nương kia cũng không biết đã thành niên chưa.
“Đúng rồi, tiểu cô nương có đep không?”
“... Không thấy rõ.”
“Cậu cách gần như vậy sao có thể không thấy rõ?”
“...”
“Hắc, họ Lâu, đang nói chuyện với cậu đó.”
“...”
“Quá đáng!”