Thập Niên 70 Đi Ngàn Dặm Gả Chồng

Chương 7: Rửa không sạch

Điền Lai đệ khó hiểu, nàng nhét mấy thanh củi vào trong bếp, mới hỏi: “Sao đột nhiên nhắc đến chuyện này?”

Điền Mật cầm lấy quạt ba tiêu quạt vào lỗ thông gió dưới lò than: “Cũng không phải đột nhiên nói, ta chỉ là cảm thấy sức khoẻ muội không tốt, làm nghề nông sẽ không chịu nổi, nếu muội có bằng cấp, tương lai dạy thay thầy cô giáo cũng tốt”

Lời này Điền Lai đệ không tin, nàng bĩu môi: “Học sinh cao trung không phải hiếm thấy, trong thôn có vài người, như vậy trấn trên lại càng nhiều, cha nhà chúng ta ăn lương nhà nước nhưng chỉ là công an nhân dân bình thường, không có quan hệ gì, cho dù có công tác tốt thì cũng không thể cạnh tranh với người ta.”

Điền Mật cũng không nghĩ nói một lần là có thể thuyết phục được tiểu nha đầu, lúc này lại bị ngữ khí ra vẻ thành thục của nàng chọc cười: “Muội còn biết quan hệ?”

“Ta còn nhỏ tuổi, nhưng cũng không phải ngốc, nếu công tác dễ tìm như vậy thì tỷ cùng đại ca đều là học sinh cao trung sao vẫn chưa tìm được?” Sau khi nói xong, Điền Lai đệ mới cảm thấy lời này không thích hợp, lập tức giương mắt quan sát sắc mặt nhị tỷ, lo lắng mình làm tổn thương đến lòng tự trọng của tỷ tỷ.

Điền Mật thật ra không nghĩ nhiều, chỉ là khi nhìn thấy ánh mắt áy náy của tiểu nha đầu, buồn cười hỏi: “Nhìn ta như vậy làm gì?”

“Nhị tỷ... tỷ không giận ta sao?”

“Vì sao ta lại giận?” Lá gan của tiểu nha đầu này cũng quá nhỏ.

Điền Lai đệ lại nhìn chằm chằm tỷ tỷ trong chốc lát, xác định tỷ tỷ thật sự không giận, mới thẹn thùng cười, nhỏ giọng giải thích: “Lúc thu hoạch vụ mùa trước tỷ đã rất liều mạng, người trong thôn đều nói tỷ muốn tranh cử trưởng đội sản xuất.”

Nghe vậy, khoé miệng Điền Mật giật giật không nói nên lời, cũng không vội cho cây tể thái vào nước sôi, cô xách theo rổ đồ ăn hỏi: “Là ai tung tin vịt này? Ta không hiểu sản xuất, sao có thể đi tranh cử trưởng đội gì đó chứ?”

“Kia... Tỷ ngươi là muốn cạnh tranh chủ nhiệm phụ nữ?”

Điền Mật nghẹn lại, trắng trợn liếc tiểu nha đầu một cái, cắn răng nói: “Đều! Không! Có!”

“Ta không tin! Nếu tỷ thật sự không có ý nghĩ gì, sao có thể trộm đi cắt lúa vào ban đêm liên tục trong một tuần?” Điền Lai đệ ra vẻ thông minh khi nhìn thấu được tiểu tâm tư của nhị tỷ nhà mình.

Điền Mật...

Điền Mật hít một hơi thật sâu, cô cong môi nở nụ cười giả dối, từng câu từng chữ nói: “Tỷ chính là học Lôi Phong làm việc tốt không lưu danh, hiểu không?”

“Chính là... tỷ lưu danh, hiện tại toàn bộ người trong thôn, có ai không biết tỷ đã làm chuyện tốt đâu?” Điền Lai đệ lẩm nhẩm lầm nhầm.

“...”

Thực tốt.

Rửa không sạch.

Điền Mật quyết định kết thúc cái đề tài vô nghĩa này, vì dù sao cũng không thể giải thích được, vẫn nên thành thật làm việc.

Cô cầm lấy giẻ lau bên cạnh bao vây lấy chiếc nồi đất, nhấc nó ra khỏi bếp than, phát hiện củi bên trong đã cháy gần hết, liền đem nồi đặt ở trên mặt đất, thêm vào bên trong mấy khối đầu gỗ, mới đem nồi đất đặt lại trên bếp.

Nước trong nồi đất lần nữa được đun sôi, lúc cho cây tể thái vào, Điền Mật có chút thất thần.

Kỳ thật vừa rồi cô không nói dối, nguyên thân quả thực là một cô nương tốt. Nếu nàng thật sự biết làm mấy chuyện khôn khéo như thế, cũng sẽ không bị nam nhân cặn bã khi dễ cả đời.

Đầu thập niên 70, đồng ruộng vẫn không phân chia riêng cho từng người, vào ngày mùa toàn thôn sẽ cùng nhau làm việc.

Điền gia chỉ có Điền Hồng Tinh ăn lương nhà nước, còn lại đều là hộ khẩu nông thân, đến mùa thu hoạch, nữ hài tử cũng phải ra đồng.

Lần này ngày mùa, nguyên thân chỉ đơn thuần học tập Lôi Phong vô tư phụng hiến, cho nên liên tục trong một tuần, ban ngày nàng làm việc cùng mọi người, ban đêm lại lén lút tận lực làm việc.

Làm việc liên tục như vậy, ngay cả người làm bằng sắt cũng chịu không nổi, huống chi nàng chỉ là một tiểu cô nương mới hai mươi tuổi.

Chờ sau khi phát hiện nàng bị bệnh, người trong nhà mới biết được nguyên thân đã làm gì.

Sau đó không vì sao mà chuyện này lại bị truyền ra ngoài.

Chỉ có Điền Mật kế thừa kí ức của nguyên thân mới biết, nguyên thân không phải bị bệnh mà là chết đột ngột.

Trùng hợp là thời gian vào ban đêm, cô lại kịp thời xuyên qua đây cho nên không ai phát hiện ra cô nương đơn thuần nhiệt huyết đã không còn nữa.

Nghĩ đến đây, trong lòng Điền Mật có chút buồn, cô cũng không còn tâm tình để nói chuyện phiếm, nhấp môi, cầm lấy chiếc đũa bên cạnh, đem cây tể thái nóng vớt vào thau nước lạnh bên cạnh...