Cậu nghĩ vậy rồi đưa tay lên lau mặt, thở dài, đúng là những người đàn ông chất lượng đều có đôi có cặp với người khác.
“Cạch”một tiếng, tay nắm cửa văn phòng bị một bàn tay to lớn đẩy ra, Thẩm Diệc Phong mặc trên người bộ âu phục, mặt vô cảm đi vào.
Ninh Ngọc nhẹ nhàng nói: "Ngài Thẩm.”
Tuy rằng người khác đều gọi nam chính là Thẩm tổng, nhưng ngay từ đầu khi Ninh Ngọc nhậm chức đã gọi anh là ngài Thẩm, về sau thành thói quen nên không thay đổi nữa.
"Một tách cà phê Americano có đá không thêm đường.” Thẩm Diệc Phong trầm giọng nói.
Ninh Ngọc: "Ngài chờ một chút.” Cậu nói xong lập tức đi pha cà phê.
Công việc của trợ lý tổng giám đốc là xoay quanh Thẩm Diệc Phong, bưng trà đưa nước cho anh, sửa sang lại các đồ vật linh tinh, Ninh Ngọc cảm thấy rất tốt, việc cũng nhẹ nhưng lương lại cao.
Cậu nhanh chóng bưng ly cà phê đến trước mặt đối phương, ánh mắt Thẩm Diệc Phong lướt qua khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Ninh Ngọc, anh bưng cà phê lên nếm thử, khá hài lòng.
Miệng anh ngậm lại, từ trước đến nay anh luôn có yêu cầu rất cao đối với mấy món đưa vào miệng, cà phê Ninh Ngọc pha khó có thể đáp ứng yêu cầu của Thẩm Diệc Phong.
Sau đó nam chính tiến vào chế độ làm việc, bình thường lúc này không ai có thể thể quấy rầy anh, nếu không sẽ phải nhận lấy lửa giận của nam chính.
Ninh Ngọc ở bên cạnh nhìn bộ dạng nghiêm túc lúc làm việc của Thẩm Diệc Phong, cậu nhịn không được nuốt nước miếng, nghĩ thầm mũi anh thật cao, đường cong thật sự rất hoàn hảo, miệng cũng mỏng, không biết cắn lên sẽ có mùi vị gì, còn có đôi mắt sâu đẹp kia nữa... Không được, càng nghĩ càng cảm thấy ngứa.
Ngứa? Ninh Ngọc bỗng nhiên cảm giác hình như mình có gì đó không ổn, sao phía dưới lại ngứa chứ? Cho dù có động tình cũng phải cương cứng mới đúng chứ nhỉ?
Ninh Ngọc đứng tại chỗ một lát, cọ cọ hai chân vào nhau, nơi đó càng ngày càng khó chịu, nhớp nháp khó chịu.
Cậu len lén nhìn Thẩm Diệc Phong cách đó không xa, xoay người chạy vào nhà vệ sinh bên ngoài.
Tầng trên cùng ngoại trừ văn phòng Tổng giám đốc ra, cũng chỉ có phòng họp và nhà vệ sinh, ngoại trừ người đến báo cáo công tác hoặc họp, bình thường không có nhà vệ sinh ở đây.
Ninh Ngọc mở cửa ra, vội vàng cởϊ qυầи kiểm tra tình hình bản thân, phía dưới cậu sao lại nhiều nước như vậy? Không phải là cậu do muốn người đàn ông kia nên nước trong mông chảy ra chứ?
Ninh Ngọc trời sinh là bạch hổ, phía dưới không có một sợi lông, côn ŧᏂịŧ của cậu có màu sắc rất nhạt, thẳng đến lạ thường, qυყ đầυ có màu hồng nhạt, trông vô cùng đẹp mắt!
Dần dần đi xuống dưới là hai quả trứng tinh xảo đầy đặn, Ninh Ngọc mở chân nhìn vào trong, có một cái huyệt mềm nghi ngờ là của người phụ nữ xuất hiện trong tầm mắt cậu.
Tại sao lại nghi ngờ? Bởi vì cho dù là ở tuổi dậy thì tò mò xem phim, cũng chưa từng thấy qua tiểu huyệt xinh đẹp như vậy, cho dù là môi âʍ ɦộ đầy đặn, hay là đôi môi âʍ ɦộ non nớt kẹp ở bên trong, đều có thể làm cho người ta có một loại cảm giác chấn động thị giác.
Tiểu huyệt quá hẹp, đi vào trong không mở ra được, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh thịt màu hồng nhạt, nói thật, chính Ninh Ngọc nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy sắc khí tràn đầy, da^ʍ lại không kiềm chế được mà chảy ra.
Cậu đột nhiên buông tay, mình làm sao có thể có tiểu huyệt của người phụ nữ!
Trái tim Ninh Ngọc đập thình thịch, trong sợ hãi lại xen lẫn hưng phấn khó nói nên thành lời, có thể là huyệt ngứa nên cậu đặc biệt khó nhịn, lúc này phản ứng đầu tiên đương nhiên là nhanh chóng giải quyết loại ngứa ngáy này.
Nhưng đầu ngón tay cậu vòng quanh côn ŧᏂịŧ, lại không dám tiếp tục đi xuống.
Ninh Ngọc thất thần nửa ngày, cuối cùng một lần nữa mặc quần lên, trở lại văn phòng.
"Ninh Ngọc? Ninh Ngọc!”
Một giọng nói trầm thấp truyền đến, đánh thức Ninh Ngọc từ trong cảm xúc ngẩn người, cậu vội vàng đáp lại người đàn ông cách đó không xa: "A! Ngài Thẩm, ngài cần sai bảo gì sao ạ?”
Thẩm Diệc Phong nhìn cậu ngây thơ như một con nai con đang hoảng sợ, câu hỏi sắp thốt ra chợt dừng lại: "Đi pha thêm cà phê cho tôi.”