Nếu Ác Ma Có Tình Yêu

Chương 44:

Y ôm chặt trong tay một niềm tin bé nhỏ, hy vọng cô gái này thật sự được hạnh phúc.

Nhưng mà, thực sự là lừa mình dối người. Y lừa gạt cô lâu như vậy, có lẽ cũng quên mất rằng bản thân mới thực là con sói tàn ác.

Là lừa dối lâu quá nên tưởng rằng đó là sự thật sao?

Y tưởng y không nói ra thì tất cả sẽ không biết việc y làm sao?

Y thật sự tưởng y đã trở thành một thiên thần rồi hay sao?

Nằm mơ!

Y bế bổng cô gái nhỏ đã ngủ say, đặt lên giường êm ái, cẩn thận đắp chăn. Lại dịu dàng hôn nhẹ lên trán.

Bước chân lưu luyến rời khỏi căn phòng, ngoài hành lang, y lang thang trên đường mòn ở hậu viên. Có một lúc nào đó y thật sự cảm thấy yêu quý cuộc sống hiện tại. Cứ bình lặng trôi qua như vậy, ngày ngày ở bên chăm sóc cô thật tốt có lẽ cũng là sự đền bù tốt nhất y có thể làm cho cô.

Ánh mắt dừng lại trước Đặng Trường Không. Y nhìn thấy hắn ngồi bên bờ hồ, ung dung nốc cạn một ly rượu. Túc Thanh Quyết tiến lại, ngồi xuống bên cạnh.

Thật ra từng nhìn thấy Đặng Trường Không cao ngạo hô mưa gọi gió ở Hoa Thành cũng chưa từng nhìn thấy hắn lại can tâm sống bình lặng thế này.

Một con người máu lạnh đến cả người bên cạnh cũng sợ hãi giờ lại can tâm chăm sóc cho một cô gái nhỏ.

Thật sự là thay đổi quá nhiều.

Có lẽ nên nói rằng bởi vì trải qua quá nhiều sóng gió nên mới biết trân trọng. Cũng bởi vì yêu mà hắn đã từng mù quáng, đã từng độc đoán, cũng là vì yêu mà can tâm bình lặng, yên ổn bên cạnh.

-Nếu một ngày, cô ấy nhớ ra tất cả, mày sẽ làm gì?

Túc Thanh Quyết nâng ly, đáy mắt thâm sâu sóng cuộn trầm khàn hỏi Đặng Trường Không.

Hắn yên lặng một hồi rồi thở hắt một hơi, trên môi bạc kéo một nụ cười dài.

-Vậy để cô ấy tuỳ ý quyết định sống chết của tao đi.

Rõ ràng là một câu trả lời mà trong lòng cả hai người đều biết, chỉ là vẫn muốn nghe được lời nói ra.

Túc Thanh Quyết cũng đã từng nghĩ qua nếu một ngày nào đó cô nhớ lại, y cũng sẽ can tâm đứng yên mặc kệ cô muốn chém gϊếŧ thế nào.

Nhưng có lẽ là y muốn ích kỷ thêm một chút. Y hy vọng cô sẽ không bao giờ nhớ lại, để y có thể ở bên cạnh cô càng lâu càng tốt.

————-

Sáng sớm hôm sau, Đặng Trường Không bê một khay thức ăn đến phòng cô gái nhỏ. Nhìn thấy cô gái nhỏ ngồi bên bệ cửa sổ, ngây ngô nghịch thú bông trong tay, hắn lại cảm thấy đau lòng.

Từ lúc hắn chăm sóc cô cho đến nay, hắn chưa từng mở miệng nói một lời. Bởi lẽ hắn thấy rằng hắn không có rư cách. Lời nói của hắn chả khác gì lời của ác ma. Hắn muốn giữ lại chút ít điều tốt đẹp về hắn trong lòng cô.

Cô gái nhỏ đảo mắt nhìn thấy hắn, lập tức sắc mặt biến đổi.

Cô ngã xuống đất, sợ hãi co rút vào góc tường, hai bàn tay nhỏ ôm lấy đầu.

Đặng Trường Không lúc này thật sự hoảng, hắn không biết nên làm gì, cũng không biết phải làm gì.

Hắn vội chạy đến, tay chân lóng ngóng, miệng bập bẹ thốt lên:

-Em… em sao vậy?

Cô gái nhỏ nhìn hắn, nước mắt dâng trào, hét lớn một tiếng.

Hắn sợ, sợ đến tim đập chân run. Hắn cố dùng mọi cách trấn an cô gái nhỏ.

Cô vừa khóc lớn một trận lại quay ra cười hè hè với hắn.

Cô nắm lấy bàn tay hắn, đặt lên trên mắt mình. Rồi như đứa trẻ ngây ngô, vui vẻ nói:

-Tối! Tối lắm, Vân Ca sợ tối! Sai, sai rồi. Vân Ca sai rồi, đừng móc mắt Vân Ca mà. Sai, Vân Ca sai rồi, xin lỗi mà!

-Đau quá, đau quá đi. Tại sao, tại sao không đau nữa? Đừng, cứ tiếp tục đau đi. Quen rồi, đau nhiều quen rồi!

Hắn khóc, bất lực nhìn cô gái đang run lên từng đợt.

Làm sao đây? Đều là do tôi, đều là vì tôi mà em trở thành thế này.

Tôi sai rồi, Vân Ca à tôi sai rồi.

Xin lỗi em, là tôi hại em! Là tôi, tất cả đều là tại tôi.

Tôi biết làm sao đây? Em bây giờ đến bản thân mình cũng không biết là ai, đến ăn uống cũng không biết cách ăn, em bây giờ cái gì cũng không biết. Em bây giờ ngây dại thế này rốt cuộc là do ai?

Tất cả đều là tôi gây ra.

Vân Ca à! Cô gái à!

Em nói tôi biết đi, tôi phải làm sao bây giờ.

Tôi hối hận rồi, có kịp không?

Làm sao đây?

Có lẽ tôi lạc đường mất rồi, có lẽ tôi không tìm thấy ánh sáng nữa rồi. Vân Ca à, xin em đấy, nói cho tôi biết tôi phải làm sao để quay lại lúc đầu đi có được không?

Tôi yêu em, tôi thương em.

Những lời này tôi đều không thể nói ra được nữa, bởi vì tôi không xứng. Tôi không xứng để nói rằng mình yêu em.

Tôi đã làm quá em tổn thương quá nhiều rồi. Tôi sợ, tôi càng yêu em lại chỉ cành khiến em đau đớn.

Tôi sợ, tôi không dám nói mình yêu em nữa.

Em đã từng rất yêu thương tôi, đã từng xem tôi như người nhà.

Em đã từng, đã từng xem tôi là tất cả.

Nhưng biết làm sao đây. Em bây giờ đến nhìn mặt tôi cũng không muốn. Em sợ hãi tôi, em ghét bỏ tôi, em hận tôi đến tận xương tuỷ.

Tôi cứ tưởng trói chặt em bên cạnh sẽ khiến em hạnh phúc.

Nhưng mà, tôi sai rồi. Tôi bây giờ muốn quay lại từ đầu, muốn bù đắp cho em.

Vân Ca à, tôi nên làm gì hả em?

Có phải, nếu tôi chết rồi sẽ khiến em vui vẻ hơn chăng?