Nếu Ác Ma Có Tình Yêu

Chương 33:

Túc Thanh Quyết đưa đôi mắt tràn đầy sát khí, ném một cái nhìn u tối về phía Đặng Trường Không. Y hiểu rõ bản thân đang ở trong tình thế nào. Mấy lão già của Túc Gia quả nhiên không được trò trống gì. Tình thế hiệnt ại vô cùng bất lợi cho y.

Tuy vậy có lẽ cũng không ảnh hưởng đến mạng sống. Bởi lẽ gϊếŧ chết gia chủ Túc Gia ngay tại địa bàng bạch đạo không phải là một quyết định khôn ngoan. Đặng Trường Không dù có lớn mạnh thế nào cũng không dại đối đầu với cả bạch đạo lẫn chỉ trích từ hắc đạo.

Nếu làm thế hắn khá gì kẻ mạnh bị cô lập, sớm cũng sẽ ngã xuống dưới tay những nguyên lão hắc đạo.

Thế nhưng, việc cướp người đi sẽ không gây ra chấn động quá lớn, mà bạch đạo cũng không đủ cớ để tìm chuyện với hắc đạo.

Đặng Trường Không đương nhiện hận không thể gϊếŧ chết Túc Thanh Quyết, nhưng việc đó hãy cứ để sau đã. Hắn vẫn còn lý trí lắm.

Hắn tiến về lại phía Vân Ca, đôi mắt sắc bén của kẻ chiến thắng lướt qua con mồi.

-Về thôi!

Hắn nắm lấy tay cô kéo đi, sải những bước chân dài hướng về cánh cửa lớn lễ đường.

Cô gái nhỏ vô thức bị kéo đi cũng không can đảm phản kháng.

Túc Thanh Quyết giương mắt nhìn theo, tức đên nổi gân xanh.

————

Cô gái nhỏ bị lôi trở về căn phòng to lớn quen thuộc, một cái hất tay liền vứt cô lên chiếc giường lớn. Cô gái nhỏ vùng dậy liền bị hắn một tay bóp lấy cổ, đè ép trở lại.

Hắn chăm chú nhìn cô gái nhỏ bị bóp đến sắp nghẹt thở, nước mắt trào ra không ngừng lại cảm thấy lòng rất nhói đau.

Ánh mắt đăm chiêu, hắn dường như nới lỏng tay hơn.

Nhìn cô gái nhỏ nức nở, hắn cũng rưng rức khóc.

Hắn đặt tay cô lên nơi ngực trái của mình. Nơi đó lặng yên đến không nghe được một nhịp tim. Cô gái nhỏ bất ngờ giậc mình, thảng thốt đưa mắt nhìn hắn.

L*иg ngục ngoài hơi thở ra không còn gì cả.

Hệt như, chẳng có tim?!

Hắn cười, trìu mến nói giọng khàn khàn:

-Chắc em vẫn chưa biết nhỉ, tim tôi nằm bên phải. Vì vậy em có đâm nát bên trái tôi vẫn không chết.

Tim bên phải sao?

Ha! Hoá ra là vậy!

Tim bên phải tức là cho hắn thêm một lần tái sinh. Bởi lẽ cả kẻ thù lẫn người thân cũng chẳng hiết điều này, sinh mạng của hắn từ đó sẽ hệt như không thể nào đứt đoạn.

Cô gái nhỏ chợt hiểu ra, ông trời đã ưu ái cho con người này đến thế.

Cô bật cười khổ. Tại sao vậy, kẻ ác được tái sinh, còn người khổ vẫn phải chịu khổ?

Hoá ra bên trên địa ngục vẫn chỉ là địa ngục.

Thế giới này liệu có nơi nào có ánh sáng dành cho cô hay không?

Hắn một nét đau khổ, ôm lấy một nỗi bi ai.

Hắn cúi xuống, hôn lấy cô một cách nhẹ nhành đến lạ. Từ hắn, cô cảm nhận được rằng hắn đang phải đấu tranh tư tưởng dữ dội, hệt như con người có hai nhân cách thiện ác.

Hắn một mặt ôn nhu nhưng vẫn không quên tàn nhẫn mà xuống tay.

Hắn cởi bỏ từng lớp đồ trên người cô, mặc kệ sự kháng cự mãnh liệt vẫn trực tiếp ôm lấy, hoà với cô làm một.

Cứ như vậy, một đêm dài không ngơi nghỉ trôi qua, hắn chẳng một phút nào để cô chìm vào giấc ngủ.

Lúc mạnh bạo, lúc lại ôn nhu như nước.

Vân Ca cũng không hiểu nổi hắn nghĩ gì.

Cô chỉ biết,

Hắn điên rồi! Hắn đã hoàn toàn mất khống chế.

Hơn hết, cô biết,

Địa ngục chờ mình lần này, sẽ là tối tăm hơn, không hề có lối thoát.

Vào khoảnh khắc đầu tiên, khi hắn nhận ra cô gái nhỏ đã mất đi lần đầu tiên vào tay kẻ khác, hắn điên cuồng túm lấy cô, gào lên như kẻ điên:

-Tại sao? Em lại dám cho kẻ đó? Linh Vân Ca, em đời này định là của tôi.

Sở dĩ điên cuồng một đêm là vì hắn biết được cô gái nhỏ thật sự thuộc về Túc Thanh Quyết mà không phải hắn.

Giống như cái cây bản thân cất công vun trồng bấy lâu, hắn còn chưa dám động đến liền bị người khác hưởng hết thành quả.

Đã bao lâu hắn kiềm chế ham muốn, chỉ dám ôm lấy cô gái nhỏ để lấp đi nỗi ham muốn trong lòng.

Hắn nâng niu, chờ đến ngày cô thật sự trưởng thành. Hắn cũng cảm thấy mình đã quá nhân nhượng, thế nhưng đối diện với cô gái nhỏ non nớt, hắn vẫn muốn từ từ chiếm lấy, biến cô thật sự thành người của mình.

Linh Vân Ca đối với hắn là quả ngọt nơi đầu lưỡi, là sự thuần khiết xinh đẹp khiến hắn mong cầu. Khác với những người phụ nữ ngoài kia, con bé trong sạch đến mức không vấy bụi trần.

Hắn đã nâng niu, yêu thương, chăm chút từng ngày.

Ấy thế, chỉ một khắc lơ đễnh để vuột khỏi tầm tay mà tên khốn kia đã chiếm lấy toàn bộ thứ mà hắn vụ trồng chờ đợi bấy lâu.

Hắn tức.

Hắn điên cuồng giận dữ.

Hắn muốn xoá đi hết thảy mọi dư vị mac tên khốn kia để lại trên con thỏ đáng yêu của mình.

Tính chiếm hữu biến hắn hoá thú tính.

Hắn tàn bạo chiếm lấy, cũng không nhận thấy cô gái nhỏ đau đến chết đi sống lại.

Cho đến khi rạng sáng, cả thân người cô gái nhỏ chi chít những dấu vết, mệt mỏi đến rã rời.

Ác mộng tưởng như không dừng lại ở đó.

Hắn là kẻ điên. Hắn tuỳ lúc nào đó sẽ phát tiết lên trên người cô.

Đã liên tiếp ba ngày, bữa sáng thì ôn nhu săn sóc, đế tối lại điên cuồng chiếm lấy.

Hắn không cho cô một phút ngơi nghỉ. Đè ép dưới thân thể khoẻ mạnh, cô gái nhỏ hoàn toàn bất lực.

Thân thể như muốn vỡ tung, đau đớn đến nỗi quen thuộc.