Nếu Ác Ma Có Tình Yêu

Chương 25:

Hắn e ngại nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, lại ôn nhu dùng khăn sạch lau đi vết máu còn vươn trên khoé miệng cô. Đối diện với ánh nhìn chất vấn đến từ cô gái nhỏ, hắn lại không sao phản bác lại tất cả.

-Tôi xin lỗi! Nhưng sự thực không hoàn toàn như em nghĩ đâu.

Cô gái nhỏ hất tay hắn ra, lườm nguýt. Vân Ca cảm thấy đã nghe qua rất nhiều lời xin lỗi, nhưng lời xin lỗi phát ra từ miệng hắn vào lúc này đây quả thật quá ghê tởm.

Đặng Trường Không anh cao ngạo như vậy, cũng lại hạ mình xin lỗi tôi?

Có nực cười quá không chứ!

Cuộc sống này rốt cuộc làm sao vậy chứ hả? Một người đi tổn thương một người khác đến chết đi sống lại, cuối cùng chỉ trả một câu xin lỗi?

Xin lỗi thì có tác dụng gì? Xin lỗi có làm người chết đi sống lại được không? Xin lỗi có làm vết thương lành ngay lại không? Nếu việc gì cũng dùng xin lỗi để bù đắp, thế gian này còn có đau buồn hay sao?

-Vậy anh muốn nói tất cả chỉ là sự trùng hợp, tất cả chỉ là vô tình? Là anh trùng hợp đưa tôi đến bữa tiệc này, tôi lại trùng hợp bị lão già đó nhìn trúng, lại trùng hợp tôi bị bắt đi ở nơi đông người như vậy, cũng lại trùng hợp anh tìm thấy rồi gϊếŧ chết lão ta. Phải vậy không?

Nụ cười trên môi bạc như xoáy vào tim hắn, quặn thắt. Nói tất cả không phải là tính toán của hắn, có thấy dối lòng không? Không thấy ngượng miệng à?

Vân Ca tiến bước chân ngạo mạn đến gần hắn, đặt bàn tay nhỏ lên vai hắn, lại dùng giọng điệu không xem trời đất ra gì nói tiếp:

-Đặng Trường Không, chúng ta quá hiểu nhau! Bao nhiêu năm nay anh nhốt tôi ở nhà, cũng không cho ló mặt ra ngoài. Là vì cái gì? Sợ người ta nhìn trúng tôi? Hay là nói tính chiếm hữu của anh quá cao? Vậy sao hôm nay lại cho tôi ăn vận đẹp như vậy, đem tôi đến một chỗ đông người như vậy? Anh nói xem là vì sao vậy?

Hắn lúc này cảm thấy rất chột dạ, chỉ quay mặt né tránh cô. Ánh trăng sáng hắt vào trong khung cửa sổ, hắt vào khuôn mặt thiếu nữ xinh xắn đã bị đỏ ửng một bên vì những cái tát mạnh bạo. Đôi mắt cô như sáng bừng giữa đêm tối mù mịt. Cái ánh nhìn như xuyên thấu qua cả tâm can hắn. Từng lời từng chữ khopng thể nào chối cãi được.

-Lại nói -cô tiếp lời- con người anh tàn độc như vậy, nhì thấy lão ta mấp mé tôi, cũng không ra tay là vì cái gì vậy? Anh muốn chờ đợi sao? Chờ lão ta cắn câu, chờ bắt quả tang ngay tại giường thì mới ra tay đúng không?

Hắn mím chặt môi, đồng tử đỏ sậm liên tục đảo quanh. Hắn nắm lấy bả vai cô, vô tận thâm tình và ôn nhu:

-Thật sự không phải hoàn toàn như vậy đâu.

-Vậy anh nói cho tôi biết là như nào đi?

Câu hỏi vừa buông ra liền khiến hắn như chết đứng. Hắn im lặng, đôi tay buông thõng giữa không trung.

Nam nhân cao ngạo bình thường đâu mất rồi? Kẻ cao cao tại thường lúc nào cũng tự cho mình là đúng đâu mất rồi?

Vân Ca biết Đặng Trường Không là kẻ điên. Nhưng cô lại không nghĩ hắn điên tới mức đem bản thân cô ra làm mồi nhử.

Vô liêm sỉ.

Bỉ ổi.

Cái khuôn mặt không góc chết này càng nhìn càng thấy ghê tởm.

Ánh mắt thâm tình đó cũng không biết là thật hay giả.

Vân Ca thời khắc này chỉ cảm thấy bản thân từ trước đến nay vẫn chưa hiểu rõ hoàn toàn con quái thú này.

Hắn tàn nhẫn và điên rồ hơn những gì cô tưởng.

Con sói tinh ranh với đôi mắt sắc lẻm, chiếc răng nanh có thể cắn xé bất cứ lúc nào đều không đáng sợ. Đáng sợ là một con sói vừa dũng mãnh vừa có một cái đầu thông minh như hắn.

-Đặng Trường Không anh có từng nghĩ qua chưa? Nếu ban nãy anh đến muộn một bước thì tôi sẽ thế nào? Có phải anh chỉ muốn hoàn thành kế hoạch của mình mà chưa từng nghĩ qua sẽ hy sinh tôi không? Anh có từng nghĩ qua nếu anh đến muộn, lão ta sẽ làm gì tôi không?

-Tôi… tôi sẽ tìm được em mà.

Một câu biện minh vô ích đến từ hắn khiến Vân Ca phá ra cười.

Quả nhiên là kẻ đứng trên cao, có thế nào vẫn ngạo mạn như vậy.

Trong tim hắn đột nhiên nhói lên cái gì đó… đau lắm!

Hắn biết hắn sai rồi. Ngay lúc lão già muốn mời rượu cô hắn đã muốn ngừng tất cả lại. Nhưng cho đến khi kị nhận ra, Vân Ca đã bị lão già đưa đi. Hắn luôn phái người theo dõi, nhưng lại để mất dấu lão. Hán phải tìm rất lâu mới biết lão đi đâu.

Hắn biết mỗi phút trôi qua đều rất nguy hiểm cho Vân Ca. Hắn lúc đó rất sợ. Khi hắn bước vào phòng, nhìn thấy cô gái nhỏ tàn tạ như vậy hắn liền biết hắn sai rồi.

Hắn biết hắn sai, nhưng hắn không thể quay ngược thời gian lại được.

Là hắn ích kỷ! Là hắn bỉ ổi!

Tất cả là tại hắn, hắn sai rồi.

Hắn khẽ cất lên một tiếng trầm trầm nghẹn nghẹn:

-Tôi xin lỗi! Tôi sai rồi!

Vân Ca quay ngoắt đi, hướng mặt về nơi ánh trăng hắt vào. Cô nhắm nghiền mắt, một cỗ chua chát dâng lên tận cổ.

-Đặng Trường Không, anh điên rồi. Tôi cũng bị anh làm cho sắp điên rồi.